Cây nấm đã tự chứng minh rằng trốn tránh đáng xấu hổ nhưng hữu ích.
Sau khi nỗi ngượng ngùng qua đi, chỉ có bào tử biến dị của Lâm Linh vẫn chưa trở lại bình thường, mãi đến cuối thu y vẫn không dám tuỳ tiện ra ngoài gặp ai.
Y từng đọc khá nhiều thoại bản, lỡ như không khống chế được loại bào tử này thì nguy to! Đây thường là khởi đầu của mọi sự hiểu lầm và éo le ngang trái.
Cây nấm không muốn dính dáng đến chuyện này chút nào.
"Ách xì ——"
Lâm Linh rèn chữ trong ngự thư phòng suốt hai tháng nay hắt hơi mấy cái liền, sau đó mách Thi Trường Uyên, "Có người nói xấu sau lưng ta kìa!"
Thi Trường Uyên sai người đóng hết cửa lớn và cửa sổ lại, "Cuối thu gió mạnh, chắc bị cảm đấy."
Cây cối trong cung đã rụng sạch lá, Lâm Linh nhìn khung cảnh đìu hiu ngoài cửa sổ, chợt thấy may mắn vì mình đã nghe lời Thi Trường Uyên đợi đến mùa xuân mới lên đường.
"Buồn ngủ quá, ta chỉ muốn ngủ thôi."
Một cơn gió thổi qua, hai mắt Lâm Linh ríu lại, cứ như mắc chứng mê ngủ vậy, một ngày mười hai canh giờ thì y ngủ hết phân nửa, nửa còn lại là ngủ gật, hơn nữa sức ăn cũng tăng lên thấy rõ.
Ăn nhiều ngủ nhiều, đây chính là điềm báo ngủ đông của một số loài động vật.
Thi Trường Uyên lấy áo choàng trùm kín Lâm Linh rồi nhét bình nước nóng vào ngực y, "Chưa ngủ được đâu."
Ôm bình nước nóng trong ngực, Lâm Linh lập tức tỉnh táo lại rồi khẽ gật đầu.
Mấy ngày nay Lâm Linh ngủ ngày càng sớm, thời gian tỉnh cũng ngày càng ngắn khiến Thi Trường Uyên hết sức lo lắng.
Giờ chỉ mới cuối thu đầu đông, tuyết đầu mùa còn chưa rơi xuống, nếu để Lâm Linh ngủ một mình e là đến mùa đông y sẽ không bao giờ thức.
Thi Trường Uyên ở cạnh kiểm soát thời gian ngủ của cây nấm.
Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên cứ mãi nhíu mày thì trấn an, "Đừng lo, ta nghĩ không có gì nghiêm trọng đâu, chắc tại loài nấm của ta cần ngủ đông thôi."
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh rồi hỏi, "Trước đây ngươi từng gặp triệu chứng này chưa?"
Lâm Linh lắc đầu rồi suy tư một lát, sau đó lại gật đầu, giải thích với Thi Trường Uyên, "Ta cũng không chắc lắm, nhưng ngươi biết mà, mùa đông có bao giờ thấy nấm đâu, đến lúc đó mọi người sẽ biến thành bào tử chui xuống đất."
"Lúc ta chưa thành tinh, hầu hết thời gian là ngủ và ngẩn người, vì vậy không biết mình là nấm cần ngủ đông."
Lâm Linh nhớ lại cuộc sống trước kia, "Nhưng ta sẽ không biến thành bào tử nữa đâu, vì ngự thư phòng của ngươi ấm lắm."
Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh từ từ híp mắt lại thì hỏi sang chuyện khác, "Núi Côn Luân cũng rất lạnh, làm sao ngươi tu luyện được?"
Thật là một câu hỏi thực tế.
Lâm Linh lập tức mở mắt ra.
Thường thì trên đỉnh núi lạnh hơn nhiều so với chân núi, huống chi núi Côn Luân trong truyền thuyết là nơi tuyết phủ quanh năm, vĩnh viễn không tan.
Nếu cây nấm gặp thời tiết lạnh lại ngủ đông thì chẳng phải Lâm Linh vừa đến núi Côn Luân sẽ nằm ngáy khò khò luôn sao, bất kể xuân hạ thu đông, chẳng khác gì yên giấc ngàn thu.
Nghĩ đến cảnh này, Thi Trường Uyên nở nụ cười hiếm hoi, "Lâm Linh định tu luyện trong mơ à?"
Thật là một câu hỏi tàn khốc.
Lâm Linh cười không nổi nữa.
"Chi bằng......" Ánh mắt Thi Trường Uyên lóe lên, định nói tiếp nhưng bị Lâm Linh cắt ngang.
"Không được, ta phải nghĩ cách thôi." Lâm Linh ôm bình nước nóng, lấy giấy bút ra hí hoáy vẽ gì đó.
Thi Trường Uyên lập tức nhìn ra đó là bản đồ núi non gần kinh thành, có lẽ cây nấm đã thấy trong sách rồi vẽ ra giấy theo trí tưởng tượng và cách xác định phương hướng của mình.
Thật ra Thi Trường Uyên có bản đồ chi tiết hơn, nhưng hắn mong Lâm Linh sẽ không bao giờ dùng đến nó.
"Nếu không đến núi Côn Luân, chắc ta sẽ đến mấy ngọn núi này rồi chọn nơi thích hợp nhất......"
Lâm Linh còn chưa nói hết thì đầu đã gục lên gục xuống như gà con mổ thóc, lại bắt đầu buồn ngủ.
Thi Trường Uyên nhìn cây bút trong tay Lâm Linh vẫn chưa dừng lại mà cố vẽ cho xong, nhưng vừa đặt bút xuống thì vẽ lệch đi vạn dặm.
Thấy đầu Lâm Linh sắp gục xuống vết mực, Thi Trường Uyên lập tức đỡ lấy y rồi nói khẽ, "Thôi, ngươi ngủ đi."
Hắn vừa dứt lời thì Lâm Linh lập tức đầu hàng cơn buồn ngủ.
Chỉ mới giờ Thân, dù là mùa đông nhưng sắc trời ngoài cửa sổ vẫn chưa tối hẳn. Thi Trường Uyên bế Lâm Linh lên, thấy bản đồ núi non y vẽ thì chợt nảy ra ý định đốt cháy nó.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn bảo Thuận Đức cất đi.
Thi Trường Uyên bế Lâm Linh về điện Lê An, thiên điện của y không có địa long nên Thi Trường Uyên bế người đến tẩm cung của mình.
Địa long không cháy mạnh nhưng cả phòng ấm hơn bên ngoài đôi chút, có thể cởi áo choàng ra.
Tương tự như kiểm soát thời gian ngủ, Thi Trường Uyên cũng kiểm soát độ ấm cho Lâm Linh để đề phòng mùa đông giá rét địa long cháy mạnh nhất mà y vẫn không tỉnh lại.
Thi Trường Uyên đặt Lâm Linh xuống giường mình rồi nhìn y hồi lâu, sau đó cầm lấy bình sứ nhỏ và cây kim bạc trên bàn bên cạnh.
"Ưm......" Lâm Linh lẩm bẩm một tiếng, lông mày nhíu lại trong lúc ngủ mê, giữa trán rỉ ra một giọt máu.
Làn da trắng nõn và đôi mày thanh tú khiến giọt máu vốn chỉ có màu đỏ nhạt trở nên rực rỡ chói lọi, làm người ta không dời nổi mắt.
Thi Trường Uyên cụp mắt cất giọt máu kia vào bình sứ trắng, sửa chăn cho Lâm Linh rồi quay người ra khỏi tẩm cung.
"Bệ hạ, giờ ngài muốn......" Thuận Đức đứng cạnh hỏi khẽ.
Thi Trường Uyên quay đầu sang, giọng nói trong gió lộ ra vẻ cương quyết.
"Xuất cung."
......
Hai mươi mấy năm qua Thi Trường Uyên chưa bao giờ tin thần Phật, cũng chưa bao giờ đặt chân đến bất kỳ chùa miếu nào.
"Thứ ngươi cần trẫm đem tới rồi đây." Thi Trường Uyên đẩy cửa ra rồi nói thẳng mục đích mình đến.
"Bệ hạ."
Đạo sĩ mặc đạo bào cầm phất trần trong phòng khách vừa thấy Thi Trường Uyên thì cụp mắt khom lưng, chắp tay trước bụng vái chào.
Đạo sĩ nhìn bình sứ trắng Thi Trường đem tới rồi thở dài nhắc nhở lần nữa, "Bệ hạ phải nghĩ cho kỹ, người và yêu khác đường. Tiểu yêu đã muốn lánh xa trần thế thì nhất định là có duyên làm tiên."
"Nếu bệ hạ giữ đối phương lại làm hỏng tiên duyên này, chắc chắn bệ hạ và Đại Luật sẽ phải gánh chịu hậu quả khó lường."
Đạo trưởng kia bình tĩnh đối mặt với Thi Trường Uyên rồi bấm đốt tay tiên đoán hậu vận, nhưng Thi Trường Uyên luôn được hào quang bao phủ nên không ai có thể nhìn trộm.
Là khí vận của thiên đạo.
Khí vận này quá mạnh nên hoàn toàn không thể nhìn thấu. Đạo trưởng nghĩ nếu đã không biết may rủi thì cứ thuận theo tự nhiên đi, có lẽ mọi chuyện đã được định sẵn rồi.
Đây cũng là lý do tại sao đạo sĩ không hề làm gì mà còn ra tay giúp đỡ khi biết có một tinh quái ở cạnh Hoàng đế, thậm chí Hoàng đế còn cố giữ đối phương ở bên mình mãi mãi.
Chấp niệm của Thi Trường Uyên quá lớn, dù không tìm hắn thì cũng sẽ tìm người khác thôi.
Đạo trưởng cầm bình sứ trắng trên bàn rồi cụp mắt nói, "Dùng máu giữa lông mày tinh quái có thể áp dụng ba loại pháp thuật, loại thứ nhất là hòa với máu của bệ hạ, tinh quái kia chỉ có thể cách xa bệ hạ tối đa một trăm bước."
"Loại thứ hai là nhốt tinh quái kia trong pháp khí, bị pháp khí này điều khiển."
"Loại thứ ba là kết nối tâm trí của bệ hạ và đối phương, dù tinh quái kia làm gì hay ở đâu thì bệ hạ đều biết rõ."
"Chẳng hay bệ hạ muốn dùng loại nào ạ?"
......
Tẩm cung của Thi Trường Uyên thực sự quá ấm, khi Lâm Linh mơ màng tỉnh lại thì Thi Trường Uyên vẫn chưa về.
"Thu Phúc, ngươi thật sự không biết bệ hạ đi đâu sao?" Lâm Linh ngồi cạnh cửa sổ, mở hé một khe nhỏ rồi dè dặt nhìn ra ngoài.
Y muốn tìm Thi Trường Uyên nhưng lại sợ gió lạnh thổi vào nên đành phải dùng cách này.
Lâm Linh đợi rất lâu, đến khi trời tối y nằm sấp trên bệ cửa sổ ngủ thêm một giấc.
Khi tiểu thái giám đánh thức Lâm Linh, bầu trời đen như mực có tuyết bay lất phất.
"Lâm công tử, dậy đi, hình như tuyết rơi rồi đấy ạ."
Lâm Linh mở mắt rồi đẩy cửa sổ trước mặt ra một khe rộng cỡ bàn tay.
Cung nhân bên ngoài cầm đèn lồng đứng dưới mái hiên nhìn những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, vừa phấn khích vừa vui sướng.
Lâm Linh cũng chìa tay ra hứng, bông tuyết tan chảy trên lòng bàn tay mát lạnh, hết sức kỳ diệu.
Y vô thức muốn cho Thi Trường Uyên xem, nhưng khi quay người lại mới nhớ ra Thi Trường Uyên không ở đây mà chỉ có Thu Phúc.
Lâm Linh chưa kịp hụt hẫng thì nghe tiểu thái giám bên cạnh reo lên, "Lâm công tử, bệ hạ về rồi!"
Lâm Linh ngẩng đầu lên, trông thấy một bóng người mờ nhạt từ xa tiến lại gần cùng với một tia sáng le lói.
"Bệ hạ ——"
Lâm Linh lập tức mở cửa sổ rồi vẫy tay lia lịa, nửa người trên gần như nhoài ra ngoài.
Khi bóng người đến gần hơn, Lâm Linh mở toang cửa lao về phía đối phương.
Thi Trường Uyên đưa tay ôm chặt y. Lâm Linh mới ở tẩm cung ra nên cả người còn ấm sực.
"Ngươi đi đâu vậy?" Giọng nói của Lâm Linh mang theo sự tủi thân mà chính y cũng không nhận ra.
"Ta ngủ dậy mà chẳng thấy ngươi đâu cả."