Lâm Linh: ......?
Trên đầu cây nấm hiện ra một dấu hỏi, Thi Trường Uyên cũng nhìn Liễu Tương Dư bằng ánh mắt khó hiểu, cứ như không phải nàng bị liệt chân mà bị bại não vậy.
Lúc này Liễu Tương Dư mới nhận ra mình thất lễ trước mặt Hoàng đế nên vội vàng tạ lỗi, nhưng Thi Trường Uyên không hề đoái hoài mà xách nấm tinh đi.
Lần này đến lượt nấm tinh hốt hoảng. Đến khi xách y lên xe ngựa, Thi Trường Uyên vẫn không nói năng gì.
Trong toa xe, Lâm Linh thấy vẻ mặt Thi Trường Uyên không vui thì dè dặt xích lại gần rồi móc ngón trỏ của mình vào ngón trỏ đối phương.
"Đừng giận nữa mà."
Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn ngón tay Lâm Linh, vẻ mặt vẫn như cũ, "Không giận."
"Vậy sao ngươi không vui?" Lâm Linh thắc mắc.
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh ngày càng to gan, còn dám nghịch tay mình, ánh mắt nặng nề.
Hắn muốn nắm tinh quái trước mặt trong tay, che chở dưới đôi cánh của mình, tất nhiên là không thể dùng cách thông thường.
"Đâu phải không vui." Thi Trường Uyên cười rồi nắm lấy ngón tay làm loạn của Lâm Linh, từ từ siết chặt để y không thể vùng ra.
Miễn là có thể giữ y lại thì sao cũng được.
Tay Lâm Linh bị nắm chặt, sau khi cố rút ra mà không có kết quả thì để mặc Thi Trường Uyên nắm.
Y cứ tưởng chuyện này cứ thế qua đi, nào ngờ mấy ngày sau, Thi Lưu Uyển chuyển cho Lâm Linh lá thư của Liễu Tương Dư trước khi về lại Tắc Bắc.
【 Lâm công tử, hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.】
Trước khi Thi Trường Uyên hạ triều, Lâm Linh nghiên cứu bức thư nửa ngày, cố mò mẫm suy đoán xem đối phương muốn nói gì.
Hình như đang hỏi dạo này mình thế nào, bệ hạ có khỏe không. Nội dung chủ yếu là nàng đã có cảm hứng sáng tác thoại bản mới.
Còn về nội dung liên quan đến thoại bản thì cây nấm đọc không hiểu.
Đây quả là một thảm họa đối với nấm nhỏ có học vấn thấp! Rốt cuộc giờ phút này Lâm Linh đã hiểu được tầm quan trọng của việc học.
Thế là Lâm Linh đành phải đợi Thi Trường Uyên hạ triều trở về, sau đó năn nỉ hắn dịch thư cho mình.
Thi Trường Uyên nhìn lá thư trong tay, trầm mặc một hồi mới nói, "Trong thư nói nàng định viết thoại bản mới, nhân vật chính vẫn như cũ."
"Nhưng lần này nàng sẽ viết về yêu hận tình thù, còn có thêm nhân vật mới là một tiểu công tử xinh đẹp hiền lành, hai người sẽ có chuyện tình trắc trở, muốn hỏi ý kiến của ngươi."
Ngoài ra trong thư còn mô tả chi tiết về nhân vật mới của Liễu Tương Dư, bao gồm khuôn mặt, chiều cao và vóc dáng, hệt như người thật vậy.
Nghe xong Lâm Linh lập tức ngây dại. Ý nghĩ đầu tiên của y là ——
Thôi xong. Thì ra lá thư này không được để Thi Trường Uyên xem.
Chắc không phải y để lộ chuyện Liễu tiểu thư lấy Thi Trường Uyên làm hình mẫu thoại bản rồi đấy chứ! Dù sao Thi Lưu Uyển cũng nói đây là hành vi mạo phạm thiên uy, có thể sẽ bị trách phạt.
Huống chi Liễu tiểu thư còn bịa ra một người bạn đời cho Thi Trường Uyên——
Y chột dạ liếc trộm Thi Trường Uyên rồi hỏi dò, "Ngươi, ngươi nghĩ sao?"
Thấy Lâm Linh rụt rè hỏi lại mình, Thi Trường Uyên nhướng mày chỉ ra điểm mấu chốt, "Chuyện tình trắc trở này là......?"
Nấm nhỏ lập tức trợn tròn mắt.
Thi Trường Uyên cười với vẻ khó đoán, "Sao, không vui à?"
Hình tượng được mô tả trong thư hết sức cụ thể, chỉ cần tinh ý một chút sẽ nhận ra nhân vật mới lấy Lâm Linh làm nguyên mẫu. Có lẽ mục đích của lá thư này là để thăm dò xem người trong cuộc có e ngại gì không.
Nhưng cây nấm chẳng những đọc không hiểu mà còn chậm tiêu nên hoàn toàn không nhận ra.
Lâm Linh nghe Thi Trường Uyên bóng gió mỉa mai thì lập tức lắc đầu xua tay, hấp tấp nói, "Không không, nếu ngươi không thích thì ta sẽ khuyên nàng đừng viết nữa."
Thi Trường Uyên khựng lại, "Sao ta phải tức giận chứ?"
Lâm Linh sửng sốt, thầm tự hỏi làm sao nói cho Thi Trường Uyên biết nhân vật này được viết theo hình tượng của hắn! Liễu tiểu thư không chỉ gán cho hắn một người yêu mà còn là nam phi nữa.
Trong các thoại bản khác, đây là tình tiết cực kỳ ngược tâm!!!
Mặc dù Lâm Linh do dự không nói ra nhưng Thi Trường Uyên vừa liếc mắt đã biết ngay y đang nghĩ gì.
Hắn trả lại thư cho Lâm Linh rồi thở dài, "Ngốc quá."
Thi Trường Uyên đặt thư trước mặt Lâm Linh, ngón tay gõ nhẹ đoạn khắc họa nhân vật, "Nhân vật mới này có vẻ quen thuộc không?"
Cây nấm nhìn chằm chằm hàng chữ kia rồi ngoẹo đầu nghiêm túc suy nghĩ.
"Là người sao?"
Thi Trường Uyên: "...... Nghĩ kỹ lại xem."
Có lẽ cây nấm chưa bao giờ được người khác viết thành thoại bản nên nhất thời nghĩ không ra.
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh tuyên bố đáp án: "Đây là ngươi đấy."
Cây nấm lập tức hít sâu một hơi.
Khi biết sự thật này, y đọc lại lá thư, cảm xúc hoàn toàn khác biệt ——
Thi Trường Uyên quan sát mỗi một phản ứng của Lâm Linh hòng thăm dò thái độ của y đối với chuyện này.
Hay nói đúng hơn là thái độ đối với hắn.
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này!"
Cây nấm hoảng sợ lắp bắp hồi lâu vẫn không nói nên lời.
"...... Ngươi cứ mặc kệ nàng đi, ta cũng mặc kệ luôn." Lâm Linh thật sự không biết làm sao, cuối cùng bình tĩnh nhìn tờ giấy kia, quyết định vờ như không biết gì.
Nói xong Lâm Linh chợt hiểu ra gì đó nên ngẩng đầu nhìn Thi Trường Uyên, rụt rè hỏi, "Vậy là ngươi cũng giả bộ như không biết, đúng không?!"
Thi Trường Uyên không phủ nhận.
Tự do sáng tác là biểu tượng của dân phong cởi mở và xã hội ổn định, tất nhiên còn mang ý nghĩa chính quyền "khoan dung độ lượng".
Thế là Lâm Linh nghĩ thoáng ra, Thi Trường Uyên đã không thèm để ý thì y cũng đâu cần để ý làm gì!
Khóe miệng Thi Trường Uyên hơi nhếch lên, ung dung hỏi, "Nhưng Lâm Linh không ngại thật sao?"
Thấy Lâm Linh nhìn sang, Thi Trường Uyên mới nói tiếp, "Không ngại ngươi và ta phát triển quan hệ trong thoại bản của Liễu Tương Dư."
"Không ngại có người kể chuyện dựa trên hình tượng của chúng ta cho công chúng nghe. Từ đó trở đi, mọi người sẽ nhắc đến chúng ta như một cặp đôi."
Thi Trường Uyên dừng lại để quan sát Lâm Linh.
Lâm Linh chớp mắt, đang định nói mình không ngại thì Thi Trường Uyên mở miệng lần nữa, giọng nói trầm thấp bóp méo nội dung, mang theo sự mê hoặc dẫn dắt trí tưởng tượng của Lâm Linh——
"Trong thoại bản, có thể chúng ta sẽ là vợ chồng, Lâm Linh và ta sẽ mặc áo cưới đỏ rực rồi cử hành hôn lễ long trọng trước sự chứng kiến của mọi người, sẽ uống rượu hợp cẩn......"
"Chúng ta sẽ hôn nhau, thân mật với nhau, mây mưa ngày đêm, khăng khít gắn bó."
Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn bụng Lâm Linh.
"Biết đâu cuối cùng ngươi còn sinh nấm nhỏ cho ta nữa."
Thi Trường Uyên ngước mắt nhìn Lâm Linh chăm chú rồi hỏi lại.
"Dù vậy cũng không ngại sao?"
......
Hai người im lặng một hồi, sau đó Lâm Linh "nổ tung", suýt nữa biến thành cây nấm đỏ ngay tại chỗ.
Toàn thân y đỏ như bốc cháy, vành tai như sắp rỉ máu, ngay cả khóe mắt cũng đỏ bừng, mang lại một cảm giác khác biệt.
Không đợi Thi Trường Uyên nói tiếp, Lâm Linh hấp tấp nhảy lên xà nhà rồi biến về nguyên hình, giả làm đà điểu.
Thi Trường Uyên ngẩng đầu nhìn, tạm thời "từ bi" tha cho cây nấm vừa bị đả kích mạnh.
Nhưng mấy ngày sau Lâm Linh vẫn trốn tránh Thi Trường Uyên, cũng không đến ngự thư phòng, cửa phòng luôn đóng chặt không cho ai vào.
Có lần Thi Trường Uyên đứng ngoài cửa, bị Lâm Linh vừa dỗ vừa lừa từ chối khéo.
Lâm Linh trốn trên xà nhà đọc lá thư mới gửi đến từ ngoài cung hôm nay.
Cây nấm không biết mình bị người xấu trêu chọc, chỉ biết bây giờ gặp người trong cuộc sẽ rất xấu hổ, thậm chí ban đêm đi ngủ cũng mơ thấy cảnh tượng Thi Trường Uyên miêu tả.
Cảnh trong mơ càng cụ thể và chi tiết hơn, thậm chí Lâm Linh còn cảm nhận được hơi thở hòa vào nhau và da thịt kề sát, ngay cả bào tử mới sinh của y cũng biến dị, không còn gây ảo giác nữa mà biến thành bào tử kích dục khiến cả điện Lê An náo loạn, ngay cả chim sẻ bay ngang qua cũng bị vạ lây.
Có lần Lâm Linh còn định thu dọn đồ đạc đến khu rừng gần đó để tạm lánh mặt.
Dù sao hoàng cung này cũng không thể ở thêm được nữa.
Thật ra cây nấm rất muốn giải quyết chuyện này, ban đêm Lâm Linh viết thư cho Liễu Tương Dư, dùng nét chữ nguệch ngoạc như cua bò để thăm dò ý kiến tác giả, khéo léo bày tỏ mong muốn của mình.
Ai ngờ Liễu Tương Dư gửi cho y bản thảo đã viết gần xong, trong thư hồi âm còn viện đầy lý lẽ ——
【 Viết đồng nhân mà không có thịt sẽ mất đi linh hồn (gạch bỏ), ta sẽ cân nhắc yêu cầu của Lâm công tử, nhưng để cốt truyện thêm phần kích thích, có những thứ không thể lược bỏ được, hay là Lâm công tử đọc truyện ta mới sáng tác rồi nói tiếp nhé ^-^】
Lâm Linh: QAQ
Cây nấm nằm trên xà nhà đọc bản thảo, cốt truyện ly kỳ gay cấn, yêu hận đan xen vô cùng đặc sắc, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp kinh thành, ngay cả Lâm Linh cũng háo hức chờ mong phần tiếp theo.
...... Nếu nhân vật chính không phải là y.
Lâm Linh đang định giải quyết rốt ráo chuyện này thì cửa phòng y lại bị gõ vang, "Có lẽ chúng ta cần nói chuyện với nhau."
Lâm Linh nấp trong phòng không lên tiếng.
Giọng Thi Trường Uyên vang lên ngoài cửa, rất thấp rất nhẹ, nghe hơi đau lòng, "Nếu ngươi ngại thì trẫm có thể ra lệnh bắt Liễu Tương Dư ngừng viết, hoặc là ban lệnh cấm khắp cả nước."
Lâm Linh chậm chạp đi tới cửa để nghe rõ hơn.
"Nhưng ngươi không thể vì chuyện chưa chắc đã xảy ra này mà trốn tránh trẫm, căm ghét trẫm được."
Sau cửa vọng vào giọng nói nhỏ hơn, thậm chí không còn xưng trẫm, "Lâm Linh, điều này thật không công bằng với ta."
"...... Ta, ta đâu có."
Cánh cửa trước mặt Thi Trường Uyên mở hé, Lâm Linh lộ ra một con mắt sau cửa.
"Ta đâu có ghét ngươi."
"Ta chỉ hơi khó xử thôi." Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên qua khe cửa, "Lệnh cấm huy động rất nhiều nhân lực. Cùng, cùng lắm thì ta không xem nữa là được rồi."
Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên ngoài cửa, vành tai đỏ lên, nhấn mạnh với hắn.
"Ngươi cũng không được xem đâu đấy!"