Thi Trường Uyên là đế vương nhân loại nên tất nhiên sở hữu mấy hành cung có suối nước nóng thiên nhiên, nhưng trước đây Thi Trường Uyên hoàn toàn không biết hưởng thụ là gì.
Đừng nói hưởng thụ mà ngay cả làm việc và nghỉ ngơi cũng không điều độ, trước khi Lâm công tử xuất hiện, Thuận Đức thấy Thi Trường Uyên luôn bận đến nỗi không kịp thở thì hết sức lo lắng.
Mặc dù người ngoài luôn hiểu lầm Thi Trường Uyên nhưng làm cận thần của hắn, Thuận Đức biết rõ có được vị vua này là may mắn của đất nước và dân chúng.
Khi gặp Lâm công tử, Thuận Đức lờ mờ đoán được lai lịch của y nhưng y xuất hiện cũng chẳng phải chuyện gì xấu, vì vậy dù y là người hay yêu quái cũng là chủ tử thứ hai mà Thuận Đức nên hầu hạ.
"Lâm công tử thay đồ xong thì đi ra hướng này nhé, ngoài kia là suối nước nóng, bệ hạ đang chờ ngài đấy ạ. Bệ hạ còn dặn ngài đừng dừng lại lâu quá kẻo bị lạnh."
Lâm Linh vội vàng gật đầu tỏ ý đã biết.
Lúc nãy hai người cùng vào phòng thay quần áo, Lâm Linh mải mê nhìn ngắm hành cung mang phong cách mới lạ, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Thi Trường Uyên đang cởi! áo!
Lâm Linh giật nảy mình, cuống quýt nhắm mắt chạy trốn. Cuối cùng y bàn bạc với Thi Trường Uyên, bảo hắn thay đồ trước rồi mình thay sau.
Lâm Linh nghe thấy người bên trong cười khẽ, sau đó đồng ý.
Lâm Linh cởi áo ngoài ra, khoác tấm chăn mỏng mà Thuận Đức chuẩn bị cho mình rồi đi tới suối nước nóng.
Suối nước nóng này nằm ở vùng trũng, nhiệt độ trong hành cung cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Lâm Linh đi ra khỏi phòng, trông thấy một khoảng sân và con đường lát đá xanh, bên cạnh trồng rất nhiều cây bụi và trúc Tương Phi cao thấp đan xen, khói trắng tỏa ra từ suối nước nóng khiến nơi này nhìn như tiên giới.
"Ách xì ——" Lâm Linh hắt hơi một cái.
Trời lạnh quá.
Tấm chăn mỏng Thuận Đức đưa cho y hoàn toàn không che được chân, lạnh buốt!
"Lâm Linh?"
Giọng Thi Trường Uyên vang lên từ sau một tảng đá lớn.
Lâm Linh lần theo hướng phát ra âm thanh, đi vòng qua khóm trúc Tương Phi trước mặt, trông thấy một nam nhân tuấn mỹ vô song đang nhắm mắt dưỡng thần trong suối nước nóng mờ mịt hơi nước. Nghe tiếng bước chân, hắn lập tức mở mắt ra.
"Lâm Linh, tới đây."
Thi Trường Uyên chậm rãi đi tới chỗ Lâm Linh rồi chìa tay ra.
Áo trong ướt sũng dính sát vào người hắn để lộ thân hình khiến cây nấm hết sức ngưỡng mộ.
"Oa."
Lâm Linh không lội xuống suối nước nóng mà ngồi trên bờ, nhúng bắp chân không thể quấn chăn xuống nước, sau đó xoa nắn cánh tay Thi Trường Uyên.
"Cứng quá, cứ như có thể đánh chết nấm nhỏ vậy."
Thi Trường Uyên cười, "Trẫm không nỡ đâu."
Lâm Linh chớp mắt, nắm được trọng điểm ——
Có thể đánh chết, chỉ là không nỡ.
"Thật sao, ta biết ngươi đánh nhau giỏi lắm mà, lần trước ngươi còn nói mình không giỏi, toàn gạt người thôi."
Thi Trường Uyên cười nói, "Mấy năm trước chinh chiến tứ phương, không có chút võ công thì làm sao sống nổi trên chiến trường, nhưng trẫm giỏi cưỡi ngựa và điều binh hơn. Hôm nào dẫn ngươi đến quân doanh xem."
Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên rồi chợt hỏi, "Đánh trận nguy hiểm lắm đúng không?"
"Sao lại hỏi vậy?"
Lâm Linh chỉ vào ngực Thi Trường Uyên, dù có áo che chắn cũng vẫn thấy rõ mấy vết sẹo.
Thi Trường Uyên ngẩn ra một lát rồi cười nói, "Ừ, nhưng sau này sẽ không đánh trận nữa. Miễn là trẫm còn sống."
Lâm Linh nhận ra Thi Trường Uyên đang tránh nặng tìm nhẹ, y nhìn ngực Thi Trường Uyên chằm chằm, vẫn thấy rất đau lòng.
"Ôm ta một lát được không?" Lâm Linh dang tay ra, "Chút xíu thôi."
Vừa dứt lời, Lâm Linh đã bị hắn ôm vào lòng.
"Hết đau rồi." Thi Trường Uyên an ủi.
Cảm nhận được hơi ấm trên người Thi Trường Uyên, Lâm Linh khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp thì chợt cảm thấy một đôi tay ôm chặt mình rồi kéo mình xuống suối nước nóng.
"Á ——"
Lâm Linh hoảng sợ hét ầm lên, lập tức thoát khỏi cảm xúc buồn bã kia.
"Ngươi thật đáng ghét mà!!!"
Trên người Lâm Linh vẫn còn khoác chăn mỏng, toàn thân ướt sũng, ngay cả tóc cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa cây nấm không biết bơi, không rõ suối nước nóng này sâu hay cạn nên cuống quýt đạp chân huơ tay, may mà Thi Trường Uyên không buông tay ra, nhưng hắn cũng bị cào mấy vết xem như trừng phạt.
"Ồ?"
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh thẹn quá hóa giận, nhớ lại lúc nãy y quẫy đạp loạn xạ thì chợt hiểu ra gì đó nên cười hỏi, "Sợ nước à?"
"Đâu có." Lâm Linh mạnh miệng nói, "Tại nấm chưa bao giờ thấy nước sâu thế này thôi."
Thi Trường Uyên chỉ cười khẽ chứ không vạch trần.
Lâm Linh cảm thấy mình bị cười nhạo nhưng không thể nói gì, cây nấm đành phải giả bộ hờn dỗi để nhân loại xấu tính đoán mò.
"Linh Linh đừng giận nữa mà." Thi Trường Uyên bế Lâm Linh đến chỗ nước cạn rồi đặt y ngồi trên tảng đá, mực nước chỉ tới ngang ngực.
Lâm Linh khẽ hừ một tiếng, rõ ràng cũng có ý xấu hai ba giây, chỉ còn đợi Thi Trường Uyên chủ động hỏi nữa thôi.
"Vậy Linh Linh muốn trẫm làm gì đây?" Thi Trường Uyên hỏi.
Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, hầm hừ một lát rồi do dự hỏi, "Ta...... muốn biết mấy vết sẹo này của ngươi từ đâu mà có. Được không?"
Lâm Linh chỉ vào vết sẹo dài nhất và sâu nhất mà mình phát hiện đầu tiên, từ xương quai xanh bên trái xuống tận tim, ẩn khuất dưới vạt áo.
Thấy Lâm Linh rụt rè như sợ câu hỏi của mình khơi lại chuyện buồn nào đó, Thi Trường Uyên khẽ nhíu mày, trong mắt hiện ra ý cười, "Được thì được, nhưng......"
"Sao Linh Linh lại muốn biết vậy?"
"À......" Lâm Linh tỏ vẻ khó xử, chính y cũng không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc suy tư một lát rồi trả lời, "Vì ta muốn biết thôi. Muốn hiểu rõ hơn về ngươi."
Nghe thấy hai câu này, tim Thi Trường Uyên chợt đập mạnh.
Một lần nữa hắn có thể xác định Lâm Linh cũng thích mình.
Nhưng tình cảm này còn rất mơ hồ, chưa biết sâu nặng bao nhiêu.
Thi Trường Uyên cụp mắt che giấu cảm xúc sắp tràn ra ngoài rồi nói ngắn gọn, "Đêm trước khi đăng cơ, có kẻ ám sát ta."
Lâm Linh trố mắt, nhớ lại thám tử lần trước bị mình vô tình phát hiện được.
"Vậy, vậy còn cái này?" Lâm Linh chỉ vào vết sẹo trên vai Thi Trường Uyên.
"Không nhớ chinh chiến ở nước nào, lúc phá thành bị mũi tên bắn trúng."
Lâm Linh kéo chiếc áo khoác hờ trên người Thi Trường Uyên ra rồi chỉ vào vết sẹo ở bụng, có lẽ đây là vết sẹo sâu nhất và lâu năm nhất, "Còn cái này?"
"Ngày xưa làm con tin, ta tự đâm mình để giả chết thoát thân."
Thật ra nghe những cuộc chiến Thi Trường Uyên kể, Lâm Linh lại liên tưởng đến nhân vật chính làm bá chủ thiên hạ trong thoại bản của Liễu Tương Dư.
Nhưng trọng điểm mà Liễu Tương Dư miêu tả, những gì được ghi chép trong sách, những gì được người khác ca tụng đều là vinh quang và chiến thắng.
Nhưng có mấy vết sẹo ngay cả Thi Trường Uyên cũng không nhớ rõ.
Lâm Linh vừa thấy sống mũi cay cay thì nghe Thi Trường Uyên hỏi, "Linh Linh cởi áo trẫm ra mà không chịu trách nhiệm mặc lại à?"
Lâm Linh: ?!!
Lâm Linh lập tức đỏ bừng mặt, luống cuống kéo kín áo cho Thi Trường Uyên.
Thi Trường Uyên thấy vành tai đỏ như sắp rỉ máu của Lâm Linh thì hơi tiếc nuối. Hắn chưa kịp trêu chọc cây nấm mà cây nấm đã giống như bị luộc chín.
Chẳng biết còn có lần sau không nữa......
Thi Trường Uyên sợ ngâm lâu quá không tốt nên gọi người đem tới một tấm chăn mỏng khác.
Thấy thế Lâm Linh lập tức đứng dậy leo lên bờ. Áo trong ướt sũng dính sát người y, ánh mắt Thi Trường Uyên dán chặt vào chỗ dưới eo.
Hắn vội vàng lấy chăn trùm kín Lâm Linh.
Lâm Linh băn khoăn quay đầu lại, nhưng Thi Trường Uyên không nói gì mà chỉ đỡ y lên.
Sau khi lên bờ an toàn, Lâm Linh quay đầu nhìn Thi Trường Uyên rồi thúc giục, "Sao ngươi chưa lên?"
"Lát nữa ta lên sau." Thi Trường Uyên bình tĩnh nói, "Ngươi mặc đồ trước đi."
Lâm Linh hiểu ngay, thì ra hắn cũng e thẹn như mình!
Hai người ở hành cung một đêm, hôm sau Lâm Linh dậy sớm với Thi Trường Uyên rồi chạy tới điện Kim Loan tảo triều.
Thi Trường Uyên tảo triều ở trên, Lâm Linh kiên nhẫn chờ ở thiên điện, trong lúc chờ còn ngủ thiếp đi.
Cả triều văn võ kinh ngạc phát hiện hôm nay bệ hạ ôn hòa lạ thường, cứ như sợ hù dọa người sau bình phong vậy.
Khi chính thức bước vào mùa đông, Lâm Linh hầu như không lúc nào tỉnh.
Mỗi ngày chỉ tỉnh khoảng một canh giờ, có khi ba ngày mới tỉnh một lần để ăn tối với Thi Trường Uyên, có khi tỉnh lại lúc nửa đêm, Thi Trường Uyên dẫn y đi xem pháo hoa và thả đèn.
Khi tuyết tan Lâm Linh vẫn đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy một đám vật nhỏ ríu rít.
"Trời ạ, ở đây có cây nấm thành tinh rồi nè! Y thế mà ngủ đông trên long sàng của Hoàng đế luôn!"
"Sao y vẫn còn ngủ chứ? Mọi người sắp tiến về long mạch tu luyện rồi, y không định đi giành chỗ tốt sao?"
"Hay là chúng ta gọi y dậy đi, đây là cây nấm tinh đẹp nhất mà ta từng gặp đấy."
"Không xong rồi, Hoàng đế tới kìa, mau trốn thôi mau trốn thôi!"
Tiếng bàn tán hết sức ầm ĩ, Lâm Linh mở mắt ra càu nhàu, "Ồn ào quá, ra ngoài hết đi!"
Thi Trường Uyên vừa vào tẩm cung đã gặp tai bay vạ gió: "...... Hả?"