Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 21



"Linh Linh?" Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh tỉnh dậy thì vội vàng đi tới.

"Gặp ác mộng à?"

Thấy mình mắng nhầm người, Lâm Linh chột dạ chớp mắt, "À, không phải......"

Lâm Linh đã tỉnh hẳn, nhớ lại giấc mơ lúc nãy, y giải thích, "Hình như mơ thấy mấy tiểu tinh linh bàn tán gì đó, ta muốn ngủ mà bọn họ cứ đòi gọi ta dậy."

"Không phải mơ đâu."

Giọng nói nhỏ xíu kia lại truyền tới, nhưng hình như chỉ có mình Lâm Linh nghe được.

Lâm Linh lập tức nhảy xuống giường đẩy cửa sổ ra.

Ngay khi mở cửa, gió lạnh lập tức ùa vào, Thi Trường Uyên nắm lấy cánh tay Lâm Linh rồi đóng cửa sổ lại.

"Coi chừng lạnh đấy." Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh chỉ mặc áo trong thì tỏ vẻ không hài lòng.

Mặc dù cửa sổ chỉ mở hé một khe nhỏ nhưng Lâm Linh vẫn nhìn thấy quang cảnh bên ngoài ——

Lớp tuyết dày đã tan, cành cây ngoài cửa sổ mọc đầy chồi non.

Trên cành cây nảy chồi kia có một chú chim trắng mập ú đang đậu.

Lâm Linh nhận ra đây cũng là một tinh quái sắp biến hình.

"Mùa xuân tới rồi sao?" Lâm Linh hỏi Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên trầm mặc giây lát rồi khẽ gật đầu, hai mắt Lâm Linh lập tức sáng rực.

"Hèn gì ta thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, không còn mụ mị như trước nữa!" Lâm Linh nhảy dựng lên ôm cổ Thi Trường Uyên, vui vẻ nói, "Hình như thời kỳ ngủ đông của ta kết thúc rồi!"

Thi Trường Uyên chăm chú nhìn người trong lòng, vẻ mặt không hề nhẹ nhõm.

Lâm Linh vội vàng thay đồ rồi kéo Thi Trường Uyên vừa hạ triều đi ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.

"Ợ ~~" Lâm Linh vỗ bụng mình, vì ngủ đông nên lâu lắm rồi y chưa ăn no như vậy.

"Phải rồi, lát nữa ngươi có bận gì không?" Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên hỏi, "Nếu ngươi phê tấu chương thì ta đến ngự hoa viên tìm cụ rùa nhé? Chắc ông ấy cũng ngủ đông dậy rồi."

Nghĩ tới đây, Lâm Linh cảm thấy hơi buồn cười, vui vẻ chia sẻ với Thi Trường Uyên, "Trước đây chỉ có ông ấy ngủ đông thôi, không ngờ năm đầu tiên ta thành tinh lại phát hiện mình cũng là nấm cần ngủ đông. Ta phải tìm ông ấy học hỏi kinh nghiệm mới được."

Thi Trường Uyên kiên nhẫn lắng nghe, cũng mỉm cười nhưng ý cười không lan lên mắt.

"Hôm nay không có việc gì quan trọng, ta đi chung với Linh Linh." Thi Trường Uyên trả lời.

"Được......"

"Không được!!"

Lâm Linh còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng nói nhỏ xíu kia xen vào, đối phương nói, "Nấm nhỏ, tạm thời ngươi đừng ở cạnh Hoàng đế nhân loại này, chúng ta muốn tâm sự với ngươi, có chuyện rất quan trọng cần nói với ngươi!"

Lâm Linh ngẩng đầu nhìn quanh, trông thấy con chim béo kia dưới mái hiên ngoài cửa sổ.

"Chỉ mình ta thôi sao?"

Chim béo dưới mái hiên gật đầu đáp lại. Tích tắc sau, một hạt dẻ bay vút ra ngoài, suýt nữa va trúng chim béo khiến nó hoảng sợ bay tán loạn.

Lâm Linh cũng giật nảy mình, y nhìn sang Thi Trường Uyên, nhưng hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giọng điệu còn hơi tủi thân, "Trẫm chỉ muốn cho nó ăn thôi mà."

Nhìn vẻ mặt Thi Trường Uyên, Lâm Linh cảm thấy hắn rất chân thành nên tin ngay, chẳng khác nào thấy sắc mờ mắt.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi nhấn mạnh, "Nhưng ngươi làm ta giật mình đấy."

"Ừ, trẫm sai rồi."

Chim béo ngoài cửa sổ nhìn hai người bên trong kẻ xướng người họa, hoàn toàn không có chỗ cho mình chen vào, cảm thấy mình bị chế nhạo và khinh thường nên phẫn nộ quay đầu bỏ đi.

"Ta ăn xong rồi, ta đến ngự hoa viên đây." Lâm Linh đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy cáo biệt Thi Trường Uyên.

"Ừ." Thi Trường Uyên hờ hững đáp.

Lâm Linh thấy bộ dạng này của Thi Trường Uyên thì thoáng sửng sốt, đi tới ôm Thi Trường Uyên rồi dụi vào cổ hắn, lo lắng hỏi, "Hôm nay tâm trạng ngươi có vẻ không vui, ít nói hẳn đi, cũng không cười. Cho ta biết lý do được không?"

Thi Trường Uyên cười nói, "Không có gì, chỉ là sau khi Lâm Linh ngủ dậy thì hết tìm người này lại tìm người kia, còn bận hơn trẫm nữa."

Lâm Linh ngẩn ra.

Y vừa ngủ đông dậy, người đầu tiên nhìn thấy là Thi Trường Uyên, nhưng y đã quá quen thuộc với Thi Trường Uyên nên sau khi thức giấc chỉ chú ý đến những thứ khác.

Lâm Linh chợt hiểu ra lúc nãy Thi Trường Uyên nói không bận có lẽ chỉ là cái cớ để ở cạnh y vào ngày đầu tiên thức dậy.

Giống như mùa đông vừa qua, chỉ cần y tỉnh ngủ thì Thi Trường Uyên sẽ bỏ hết mọi việc đang làm để ở bên y suốt thời gian hiếm hoi kia.

"Xin lỗi." Lâm Linh nắm chặt tay áo Thi Trường Uyên rồi thương lượng, "Hay là chúng ta cùng đến ngự hoa viên nhé!"

"Đi khoảng một nén nhang rồi về." Lâm Linh nói thêm, "Chỉ hai chúng ta thôi!"

Thi Trường Uyên nhìn cây nấm nũng nịu trước mặt, bàn tay dưới tay áo khẽ nhúc nhích như muốn nắm lấy gì đó.

Bàn bạc xong, hai người đi tới ngự hoa viên, bước chân thong thả như đang tản bộ.

"Ta tới tìm các bạn của ta, chắc ngươi không nghe thấy bọn họ nói gì đâu, lát nữa ngươi đừng xen vào nhé." Lâm Linh nắm tay Thi Trường Uyên dặn dò.

Thi Trường Uyên chỉ gật đầu chứ không nói gì.

"Đại trưởng lão, cây nấm xinh đẹp tới rồi!" Lâm Linh và Thi Trường Uyên vừa bước vào cổng ngự hoa viên thì con chim béo kia nói lanh lảnh.

Đại trưởng lão cũng là một con chim có bộ lông xám, trên đầu mọc một túm lông trắng, gọi là chim sáo đá.

"Ê, sao ngươi lại dẫn theo Hoàng đế tới đây?"

Trưởng lão chim sáo đá hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói thêm gì, dù sao nhìn khí vận long mạch dồi dào cũng đủ biết người này là một quân vương tài đức sáng suốt, vì vậy long mạch đất nước mới hưng thịnh như vậy.

"Ngươi đừng nhìn ta mà làm bộ ngắm cảnh đi...... Ừ, đúng rồi, ngươi chỉ cần nghe ta nói thôi, đừng để mình bại lộ."

Chim sáo đá hướng dẫn Lâm Linh, Lâm Linh định nói Thi Trường Uyên đã biết thân phận của mình, nhưng chim sáo đá không cho y cơ hội để nói.

"Thật ra cũng chẳng có chuyện gì lớn lao, tại ta thấy trong cung có tinh quái nên đến nhắc nhở thôi, năm nay khí vận long mạch hưng thịnh, trăm năm mới có một lần, đến sớm giành chỗ tốt đi."

Lâm Linh khẽ gật đầu, đang định hỏi cái gọi là long mạch kia ở đâu thì chim sáo đá đã vỗ cánh bay mất.

Nhìn có vẻ rất gấp, cứ như sợ chỗ tốt bị người ta chiếm hết vậy.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi nói chuyện này với Thi Trường Uyên, trọng điểm chính là long mạch, "Nếu ta không đi núi Côn Luân thì sẽ đến long mạch này."

Ánh mắt Thi Trường Uyên tối đi nhưng giọng điệu vẫn bình thường, làm như lơ đãng hỏi, "Nhất định phải đi sao?"

Lâm Linh do dự một lát rồi ấp úng nói, "Ta, chúng ta phải đến rừng núi tu luyện. Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách viết thư cho ngươi mà."

Nấm nhỏ có học thức không cao hứa hẹn.

Thi Trường Uyên không tin.

Sau khi Lâm Linh và Thi Trường Uyên về ngự thư phòng, Lâm Linh lơ đễnh thấy rõ, ăn món mình thích nhất cũng thấy nhạt nhẽo.

Sau mấy ngày thất hồn lạc phách, rốt cuộc Lâm Linh cũng gặp được cụ rùa mới ngủ đông dậy.

Nấm nhỏ bộc bạch nỗi lo lắng của mình với cụ rùa thông thái nhất.

"Ừm, ngươi hỏi long mạch có lạnh không à?" Cụ rùa chậm chạp ngẩng đầu lên, "Nấm nhỏ, rõ ràng không phải ngươi lo lắng về nhiệt độ long mạch."

Cụ rùa thông thái nhất hỏi một đằng đáp một nẻo.

"Chỉ là ngươi không nỡ thôi."