Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 23-3



"Vậy nếu ta không đột ngột xuống núi thì ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần là ta không bao giờ trở về nữa đúng không?"

Lâm Linh tưởng tượng ra viễn cảnh này, "Có khi nào ngươi nghĩ ta bội tình bạc nghĩa, trong lúc nóng giận tiêu huỷ hết đồ đạc của ta, sau đó ra lệnh cấm mọi người nhắc đến ta, biến ta thành người không được nhắc đến trong truyền thuyết không?"

"Cho đến mùa đông, trong một đêm tuyết rơi mù trời, ngươi lại nhìn thấy ta, từ đó giữa chúng ta nảy sinh rất nhiều hiểu lầm, ngươi ngược ta, ta ngược ngươi ——"

Thi Trường Uyên nắm môi Lâm Linh, vẻ mặt hơi phức tạp: "...... Ngươi đọc mấy thứ này ở đâu vậy?"

Cây nấm chớp mắt với vẻ vô tội, lúng búng nói: "Trong thoại bản Liễu tiểu thư đưa cho ta đều viết vậy mà."

"...... Thì ra là thế."

Thi Trường Uyên bình tĩnh lại, nghiêm túc trả lời Lâm Linh: "Nhưng thực tế là khi trẫm về cung sẽ mở lá thư kia ra đọc, dù đó là thư từ biệt của nấm nhỏ bội tình bạc nghĩa thì trẫm cũng sẽ đọc thật kỹ."

Thi Trường Uyên nhìn chằm chằm người trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Sau đó trẫm sẽ biết nấm nhỏ không hề bội tình bạc nghĩa."

Lâm Linh đắc ý hất cằm lên, chuẩn bị nghe hắn khen.

Thi Trường Uyên lại cười, đưa tay nhéo gáy Lâm Linh: "Nhưng đây là cây nấm ham hưởng lạc, vừa thích sống tự do trên núi vừa thích sống sung sướng trong cung."

Nghe lời kết tội nặng nề này, Lâm Linh trố mắt.

"Ta đâu có, rõ ràng là ta sợ ngươi không nỡ xa ta mà! Ngươi đúng là...... chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt để gạt người ta thôi!"

Lâm Linh đã học chữ nên không còn dễ lừa như trước.

"Nhóc mù chữ." Thi Trường Uyên cười khẽ, "Toàn học mấy câu không đứng đắn thôi."

Lâm Linh tỏ vẻ không phục, nhưng lại bị Thi Trường Uyên đè đầu.

Thi Trường Uyên kéo Lâm Linh đến trước mặt mình rồi nhìn y bằng đôi mắt sâu thẳm, dường như trong mắt có rất nhiều điều muốn nói nhưng không sao thốt ra được.

Lâm Linh yên tĩnh lại.

"Ngươi còn gì muốn hỏi ta không?" Lâm Linh chớp mắt, nghiêm túc hỏi.

"Còn."

Thi Trường Uyên thừa nhận: "Còn nhiều lắm."

"Nhưng điều trẫm muốn hỏi nhất chỉ có một thôi."

Thi Trường Uyên nâng cằm Lâm Linh lên, bắt y nhìn thẳng vào mắt mình.

"Sao ngươi lại trở về?"

......

Sao lại trở về?

Trở về còn cần lý do nữa sao? Lâm Linh mờ mịt.

Trong lúc im lặng, Thi Trường Uyên nhìn thấy sự bối rối trong mắt Lâm Linh, cũng nhìn thấy sự do dự của y. Khi hắn tưởng mình không được nghe câu trả lời thì Lâm Linh lên tiếng.

"Thôi được, thật ra là ta không nỡ xa ngươi."

Giọng Lâm Linh rất nhẹ, vừa nghiêm túc vừa chân thành, quanh quẩn trong ngự thư phòng, tựa như một chiếc lông vũ phất qua tim.

Hơi thở Thi Trường Uyên dừng lại, tim đập như trống.

Hắn hỏi: "Sao lại không nỡ xa trẫm?"

Dường như điều này liên quan đến một lĩnh vực mà cây nấm hoàn toàn không hiểu, ngay cả y còn không biết thì làm sao nói với người khác được?

Thi Trường Uyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Linh, biết chuyện này không thể gấp gáp nhưng hắn thực sự không thể chờ thêm được nữa.

Trước đây y nói đầu xuân sẽ đi, cứ tưởng mình vẫn còn rất nhiều thời gian, từ từ tiếp xúc rồi làm cây nấm thích mình, nhưng cây nấm lại sớm ngủ đông.

Hôm tắm suối nước nóng, hắn tưởng mình có thể từ từ làm Lâm Linh thích mình hơn, từ từ dẫn dắt y mở lòng, nhưng cây nấm nói đi là đi.

Thi Trường Uyên kéo Lâm Linh vào lòng, vuốt ve đuôi mắt y rồi thì thầm hỏi: "Sao lại không nỡ xa trẫm? Vì trẫm tốt với ngươi, hay là vì......"

Thích trẫm.

Lâm Linh được Thi Trường Uyên ôm trong ngực, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của hắn, sau đó nhịp tim y cũng bắt đầu tăng tốc.

"Thình thịch thình thịch ——"

"Ta......" Cổ họng Lâm Linh khô khốc, căng thẳng đến nỗi không nói nên lời.

Y cố truy tìm nguyên nhân sâu xa, nhưng còn lý do nào khác nữa đâu?

Là mỗi khi gặp chuyện gì đó mới lạ, vui vẻ, buồn bã hay phiền não đều muốn chia sẻ ngay với đối phương, đã quen với việc đối phương luôn ở cạnh mình.

Là mỗi khi trằn trọc trên giường lại thèm một cái ôm ấm áp.

Là mỗi khi nhìn thấy hắn đều rất vui vẻ.

Là——

Thích.

Lâm Linh bừng tỉnh đại ngộ, đưa ra một kết luận vô cùng trọng đại: Y thích Thi Trường Uyên.

Dường như đã bắt đầu từ lâu lắm rồi, chỉ là y không nhận ra mà thôi. Khi hai người chia tay, cảm giác này lập tức trỗi dậy mạnh mẽ.

Cây nấm đã nghĩ rõ ràng.

Hai mắt Lâm Linh sáng ngời, đột nhiên ngẩng phắt lên, đang định tuyên bố điều này với Thi Trường Uyên thì bắt gặp ánh mắt nặng nề kia.

Cảm xúc chứa đựng trong đôi mắt kia giống hệt cảm xúc của y, không giấu được mà tràn ra ngoài.

"Ngươi biết rồi sao?"

Cây nấm chưa bao giờ thông minh đến vậy, cảm thấy mình quả thực có năng khiếu bẩm sinh trong chuyện yêu đương.

Y vừa hiểu được tình yêu thì đã vô sự tự thông nhận ra ba điều.

Một là mình thích Thi Trường Uyên.

Hai là chắc chắn Thi Trường Uyên cũng thích mình.

Ba là hình như Thi Trường Uyên đã phát hiện mình thích hắn từ lâu.

Hắn cố ý.

Kể cả bây giờ từng bước áp sát hay trước kia làm mình lầm tưởng bào tử bị rò rỉ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn!

Nhân loại này đúng là đùa bỡn cây nấm trong lòng bàn tay mà!!!

Thi Trường Uyên nhìn vào mắt Lâm Linh, cảm xúc bên trong thay đổi liên tục. Hắn cứ tưởng Lâm Linh đã hiểu ra, nhưng chẳng biết người trước mặt nghĩ gì mà cắn răng nghiến lợi.

Hắn thở dài kéo Lâm Linh ra khỏi ngực mình, tạm bỏ cuộc ở đây, tự nhủ lòng phải tiến hành từng bước.

Đối phương chợt nói: "Ta biết tại sao ta không nỡ xa ngươi rồi."

Lâm Linh chớp mắt, vẻ mặt hết sức ngây thơ, chẳng có vẻ gì là đang ấp ủ ý xấu.

"Hả?" Thi Trường Uyên kinh ngạc quay sang nhìn Lâm Linh.

Lâm Linh ngoắc ngón tay ra hiệu cho hắn tới gần.

Thi Trường Uyên cúi xuống, đột nhiên cảm thấy cổ mình bị cắn một cái không nhẹ không mạnh, tuy không chảy máu nhưng chắc chắn sẽ để lại dấu.

"Tại sao không nỡ à? Chính là câu trả lời ngươi đang nghĩ, là câu trả lời ngươi muốn nghe nhất đó."

Lâm Linh nghiến chặt hàm răng không hề sắc nhọn, cây nấm mềm mại bướng bỉnh nói: "Nhưng giờ ta không muốn nói."

Thừa lúc Thi Trường Uyên ngơ ngác, Lâm Linh đẩy hắn ra rồi chạy vụt đi.

Y nhảy chân sáo đến cửa ngự thư phòng rồi đẩy cửa ra, gió xuân và ánh nắng hiền hòa ùa vào ngự thư phòng.

Lâm Linh đứng dựa cửa, quay đầu nhìn Thi Trường Uyên rồi hầm hừ.

"Ngươi làm ta giận rồi đó!"