Có lẽ suốt kỳ ngủ đông Lâm Linh đã ngủ đủ giấc, cũng có thể vì ngủ trong ngực Thi Trường Uyên rất dễ chịu nên hiếm hoi lắm mới có một lần Lâm Linh mở mắt ra trước Thi Trường Uyên.
Nhìn ánh nến leo lét trong phòng, Lâm Linh đoán Thi Trường Uyên chỉ mới nằm xuống, chẳng bao lâu sau sẽ phải dậy tảo triều.
Mượn ánh sáng yếu ớt, y muốn quay đầu nhìn Thi Trường Uyên, nhưng vừa nhúc nhích thì hắn đã tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Dậy rồi à?"
Thi Trường Uyên ngồi dậy hỏi giờ cung nhân gác đêm bên ngoài.
Lâm Linh lắc đầu rồi ngồi dậy theo, thấy Thuận Đức thắp một ngọn đèn lớn bên ngoài thì hiểu ra gì đó: "Ngươi chuẩn bị vào triều à?"
"Ừ."
Thi Trường Uyên đứng dậy mặc áo khoác rồi quay đầu nhìn Lâm Linh đang mang giày cạnh giường: "Linh Linh không ngủ nữa sao?"
"Ta ngủ đủ rồi." Lâm Linh cười cong mắt, háo hức nói: "Hình như ta chưa bao giờ dậy chung với ngươi cả."
Thi Trường Uyên nghe vậy thì mỉm cười: "Ồ, chẳng phải trước đây Lâm Linh học chữ cũng dậy chung với ta sao?"
Lâm Linh sửng sốt một hồi, sau khi nhận ra mình bị mình lộ tẩy thì quay người chui vào chăn, nhưng lại bị Thi Trường Uyên nắm cổ chân kéo về.
"Đã dậy rồi thì thay đồ đi." Thi Trường Uyên cười khẽ, kéo nấm ra khỏi chăn rồi cầm bộ đồ để sẵn bên cạnh.
Trước đây Lâm Linh luôn tự mặc quần áo, thường phải vật lộn với dây buộc rất lâu, đây là lần đầu tiên có người mặc giùm nên y chưa quen lắm.
Ánh đèn lờ mờ sau bình phong, Thi Trường Uyên chỉ khoác áo ngoài, tóc đen xõa dài, cúi đầu cột dây lưng cho y, không hiểu sao Lâm Linh cảm thấy hắn...... cực kỳ đẹp.
Ực ực.
Cây nấm nuốt nước miếng.
Y cảm thấy mình giống hệt thư sinh bị hồ ly tinh quyến rũ trong thoại bản, nhưng rõ ràng y mới là tinh quái, còn đối phương là người cơ mà.
"Xong rồi." Thi Trường Uyên nhanh chóng mặc đồ cho nấm rồi bảo Thuận Đức đem trang phục tảo triều của mình tới.
Thuận Đức cúi đầu do dự một giây, đặt khay quần áo xuống rồi vội vã lui ra.
Lâm Linh thấy Thuận Đức rời đi, đang định hỏi thì nghe thấy Thi Trường Uyên nói sau lưng: "Đến phụ một tay đi nấm nhỏ."
Nhân loại hay nói có qua phải có lại, cây nấm biết rõ điều này nên khi Thi Trường Uyên bảo y phụ một tay, y cũng không từ chối.
Mười ngón tay của Lâm Linh không linh hoạt bằng ngón tay con người, dù sao con người từ lúc sinh ra đã biết sử dụng, còn Lâm Linh chỉ mới sử dụng một năm nay. Y cầm dây lưng của Thi Trường Uyên đi quanh hắn hai vòng rồi trở lại trước mặt, sau đó thắt nút.
"Kiểu thắt nút bình thường của ngươi khó quá." Lâm Linh vụng về cột hai sợi dây lại với nhau rồi tiền trảm hậu tấu nói: "Chúng ta đổi kiểu khác đơn giản hơn đi!"
Thi Trường Uyên nhìn nút thắt qua loa trên eo mình, dường như đã lường trước tình huống này, nhưng hắn vẫn hết sức hài lòng.
Lâm Linh nhìn đế vương mặc áo đen thêu hình rồng, cuối cùng Thuận Đức đội mũ miện đính chuỗi ngọc lên đầu Thi Trường Uyên, hình tượng đế vương uy nghiêm lập tức hiện ra trước mặt.
Cây nấm nhìn chằm chằm, cảm thấy Thi Trường Uyên này hoàn toàn khác xa Thi Trường Uyên lúc nãy mặc đồ cho mình. Lâm Linh không thể diễn tả thành lời, chỉ có thể nói là đẹp trai.
"Sao thế?"
Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh sững sờ nhìn mình thì đưa tay nhéo gáy y: "Tỉnh lại đi."
Lâm Linh chớp mắt, Thi Trường Uyên nắm tay dắt y ra khỏi tẩm cung.
"Đi thôi."
"Hả?" Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên rồi lại nhìn Thuận Đức đang thì thầm gì đó với các cung nhân sau lưng, đột nhiên đầu óc lóe sáng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta vào triều sao?"
"Linh Linh không thích à?"
Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, hình như từ lúc y xuống núi sớm, Thi Trường Uyên luôn muốn ở cạnh y. Dù đi đâu Thi Trường Uyên cũng phải để y nằm trong tầm mắt mình.
Ừm...... Giống như mèo bự quấn người vậy.
Mặc dù Lâm Linh không phản đối nhưng dù sao vào triều cũng là chuyện lớn.
"Như vậy không hay lắm đâu." Lâm Linh nhìn đế vương trước mặt: "Ta đâu phải đại thần, đám đại thần sẽ công khai chỉ trích ngươi cho xem."
Lâm Linh nghĩ ngợi rồi kết luận bằng ngôn từ trong thoại bản: "Ngươi sẽ bị nói là lạm dụng quyền lực, còn ta sẽ bị nói là hại nước hại dân đó."
Thi Trường Uyên: ......
Thuận Đức đứng sau lưng cũng bị câu nói của Lâm Linh làm giật mình, có ai tự mắng mình thậm tệ vậy không?
Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên và Thuận Đức cùng im lặng thì do dự một lát, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho Thi Trường Uyên kề tai tới gần.
"Nhưng nếu ngươi thật sự muốn dẫn ta vào triều thì ta có một cách." Lâm Linh nói, "Đem một cái chậu vào triều đi, hình như sẽ dễ giải thích hơn là đem một cây nấm tinh vào triều đó."
Thi Trường Uyên sửng sốt, vừa định nói mình làm gì cũng không cần giải thích với ai thì thấy Lâm Linh chạy về phía ngự thư phòng.
Y xua hết mọi người trong ngự thư phòng ra ngoài, sau đó vẫy tay gọi Thi Trường Uyên rồi đóng cửa lại.
Hắn đẩy cửa ngự thư phòng ra, vừa liếc mắt đã trông thấy một cái chậu trên bàn làm việc, trong chậu trồng một cây nấm nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp giữa căn phòng mờ tối.
Giống hệt cây nấm trong giấc mơ của Thi Trường Uyên cách đây lâu lắm rồi.
"Ngươi có thể giấu cái chậu trong tay áo, như vậy sẽ không ai thấy đâu." Cây nấm nhỏ màu vàng trước mặt Thi Trường Uyên đề nghị.
Thi Trường Uyên cười: "Được thôi."
"Hehe, thấy ta giỏi chưa." Cây nấm tự hào lắc lư mũ nấm. Chốc lát sau, cây nấm và bá quan văn võ hai mặt nhìn nhau.
Thi Trường Uyên không giấu y trong tay áo mà quang minh chính đại đặt y trên nửa ngai vàng còn trống, để cây nấm trên cao có thể thấy rõ tất cả mọi người.
Đúng là Lâm Linh thấy rất rõ, y nhìn bá quan văn võ muốn nói lại thôi, muốn im lại không đành, cuối cùng nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Thôi xong, chẳng biết lần này Thi Trường Uyên sẽ bị đám đại thần nói xấu cỡ nào đây QAQ
Lâm Linh không thể hiểu được nội dung tảo triều, vốn dĩ y rất lo cho danh dự của Thi Trường Uyên, nhưng nội dung tảo triều làm y lập tức buồn ngủ, hai mắt ríu lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì y đã về ngự thư phòng.
Lâm Linh lắc lắc mũ nấm. Thấy y thức giấc, Thi Trường Uyên xua hết cung nhân ra ngoài.
Lâm Linh "vèo" một cái biến thành người.
"Ngủ đủ chưa?" Thi Trường Uyên cười hỏi.
Lâm Linh ngồi xuống ghế rồi tò mò hỏi: "Sao ngươi biết ta ngủ?"
Nấm cũng đâu có mắt, sao hắn đoán được nhỉ?
Thi Trường Uyên chỉ cười chứ không giải đáp bí mật này.
Sau khi tảo triều, có mấy đại thần đến ngự thư phòng của Thi Trường Uyên bàn việc riêng. Hôm nay số đại thần đến đây có vẻ nhiều bất thường, hơn nữa chuyện họ bàn bạc cũng không quan trọng lắm.
Mọi người đều âm thầm quan sát gì đó.
"Ngươi có thấy gì không?" Một lão thần râu bạc vừa ra khỏi ngự thư phòng thì một lão thần khác có lông mày bạc phơ vội vàng đi tới hỏi, nhưng lão thần kia chỉ lắc đầu không nói gì.
Vẻ mặt ông giống hệt ngự y già gặp phải bệnh nan y, hết sức đáng sợ!
Chẳng biết từ lúc nào trong ngự thư phòng có thêm một thiếu niên xinh đẹp, đây là chuyện cả triều văn võ đều biết.
Có mấy lão thần cực đoan gào khóc "hoang dâm vô đạo" rồi liều mạng đi tìm hiểu tình hình. Nhưng một thời gian sau, bọn họ thấy người kia không giống hồng tụ thiêm hương mà giống thư đồng hơn.
Nhưng bọn họ chỉ mới nghe nói Thái tử có thư đồng, sao Hoàng đế này cũng cần thư đồng chứ?
Mọi người hoài nghi thiếu niên này là cao nhân ẩn sĩ lợi hại nào đó, thỉnh thoảng gặp y trong cung lại hỏi vài câu.
Kỹ năng giấu dốt của thiếu niên không giỏi lắm, thậm chí còn ngờ nghệch như người mù chữ, nhưng phong cách làm việc của đế vương thay đổi lớn như thế khiến mọi người không thể không liên tưởng.
Mấy quan viên nhạy bén còn đích thân hỏi Thuận Đức công công rồi âm thầm chuẩn bị quà cưới cho Hoàng đế.
Kết quả là hôm nay vào triều, bệ hạ lại đặt một chậu nấm trên ngai vàng......?
Mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả.
Chà, chắc không phải Hoàng đế và Hoàng hậu tương lai cãi nhau đấy chứ?
Xưa nay chỉ có Hoàng đế mới được ngồi trên ngai vàng, cũng có mấy người si tình chia sẻ ngai vàng với hoàng hậu của mình, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể là một chậu nấm được!
Thi Trường Uyên đang tiếp đại thần cuối cùng, Lâm Linh ngồi cạnh hắn, cảm thấy hơi buồn chán nên đi quanh ngự thư phòng sờ chỗ này nhìn chỗ kia.
"Cái gì đây!!!"
Lâm Linh thảng thốt kêu lên ngắt lời hai người.
Đại thần kia đang cố kiếm cớ ở lại thêm lát nữa, nghe tiếng Lâm Linh thì lập tức mừng rỡ dỏng tai lên.
Sự tương phản quá rõ ràng khiến Thi Trường Uyên không phản bác được.
Lâm Linh cầm phong thư chưa bóc trên giá sách, nét chữ trên thư rõ ràng là của y.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Thi Trường Uyên không hề đọc bức thư lần trước y viết cho hắn!
Lâm Linh lập tức hiểu ra tại sao ba ngày sau khi mình lên núi, xe ngựa của Thi Trường Uyên vẫn còn đậu chỗ cũ.
Hắn hoàn toàn không biết mùa đông năm sau mình sẽ trở về.
Thi Trường Uyên tưởng mình sẽ không bao giờ trở lại nữa!
Thi Trường Uyên nhìn thấy lá thư thì hơi biến sắc, xua tay đuổi đại thần đang quang minh chính đại nghe lén.
Đại thần kia bị đuổi ra khỏi ngự thư phòng nhưng đã đạt được mục đích. Khi các đồng nghiệp xúm lại vây quanh hắn ở cổng cung, hắn đấm ngực dậm chân, vẻ mặt đầy đau khổ, bi thương tuyên bố: Đúng là bệ hạ và Hoàng hậu tương lai đang cãi nhau đó!
"Ngươi đọc lá thư này trước đi rồi giải thích sau."
Lâm Linh dúi phong thư vào ngực Thi Trường Uyên, sau đó khoanh tay nhìn hắn chằm chằm.
Thi Trường Uyên mở thư ra đọc từng chữ, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc, dường như không thể tin được nên đọc lại từ đầu.
Bức thư này rất ngắn, chữ cũng rất xấu, hoàn toàn không phải thư chia tay như hắn tưởng, cái gì mà lần này đi không về, sống chết xa cách nhau.
Đây chỉ là một lá thư viết vội, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lá thư ngắn gọn chỉ khoảng một trăm chữ nhưng Thi Trường Uyên đọc hết một khắc đồng hồ.
"Linh Linh...... vốn định quay lại sao?"
Thi Trường Uyên cứ tưởng một khi cây nấm trước mặt về núi thì sẽ đoạn tuyệt với quá khứ, từ nay lánh xa hồng trần.
Nhưng lá thư này có nghĩa là cây nấm có thể xuống núi trở lại hoàng cung nghỉ đông, cũng có thể về cung vì một món ăn mới hoặc một bộ đồ mới.
"Ta định mùa thu sẽ tranh thủ về cung trước khi tuyết rơi, đến mùa xuân tuyết tan lại lên núi." Lâm Linh giải thích.
Y đếm ngón tay nhẩm tính, mùa đông thì ở trong cung, lễ Tết sẽ về kinh thành chơi, sứ thần nước ngoài sang thăm cũng đi xem náo nhiệt, thời gian còn lại thì tu luyện trên núi, vẹn cả đôi đường.
"Mùa đông giá rét, đường khó đi lắm. Chẳng phải ngươi nói vậy sao?"