Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 30



Thi Trường Uyên ngẩn ra, hắn vốn định để Lâm Linh luyện chữ này trước, nhưng thấy nấm nhỏ lanh trí như vậy thì cười nói: "Linh Linh thông minh quá."

"Vậy Linh Linh định lấy gì làm học phí đây?" Thi Trường Uyên hỏi.

Lâm Linh chớp mắt, hùng hồn trả lời: "Ta đâu có định đóng học phí!"

Nấm nhỏ bắt chước vai ác trong thoại bản cười khặc khặc, chọn cách đe dọa thay vì dụ dỗ.

Đầu tiên là uy hiếp.

Lâm Linh nghĩ ngợi rồi cố ý hạ thấp giọng, tiến lại gần Thi Trường Uyên nói: "Ngươi cũng đâu muốn người khác chê thiệp cưới của mình xấu đúng không?"

Sau đó là bức ép.

Lâm Linh nắm tay áo Thi Trường Uyên rồi hung dữ nói: "Dạy ta viết chữ mau lên!"

Lâm Linh quên từ nên dừng lại một lát: "Đừng ép ta năn nỉ ngươi!"

Thi Trường Uyên: ......

Lại là một ngày muốn đốt thoại bản của nấm.

Rốt cuộc kẻ nào đã xúi cây nấm đọc thứ này vậy?

Thi Trường Uyên điềm tĩnh dạy Lâm Linh cách điều khiển bút, sau đó đưa cho y một tờ giấy tập viết để cây nấm tự học.

Cũng may ngộ tính của cây nấm không tệ lắm, xem mèo vẽ hổ vẫn có thể viết ra chữ đọc được, nhưng kiểu chữ vẫn tròn vo như cũ.

Câu nói "Nét chữ nết người" quả không sai chút nào.

Cuối cùng Lâm Linh cũng viết được một chữ khiến mình hài lòng, đang định vênh mặt đắc ý thì chợt nghĩ đến một chuyện——

Chữ của y rất đẹp, nhưng đám tinh quái ở long mạch chưa chắc đã biết đọc!

Dù thiệp cưới này có viết đẹp cỡ nào đi nữa thì các tinh quái cũng đâu biết thưởng thức.

"Ngươi nghĩ xem phải làm sao bây giờ?" Lâm Linh tủi thân nói chuyện này với Thi Trường Uyên.

Thi Trường Uyên suy nghĩ một lát rồi vỗ đầu Lâm Linh, "Hay là vậy đi, trẫm sẽ sai người mở trường tư thục ở các vùng sâu vùng xa của Đại Luật để dạy mọi người biết chữ."

"Nếu vậy mọi người đều sẽ biết chữ của Linh Linh đẹp cỡ nào."

Lâm Linh gật đầu, hết sức tán thành phương án này.

Cây nấm vui vẻ nghĩ đợi đến lúc mọi người học chữ sẽ thấy việc này cực khó, bởi vậy mới biết cây nấm thông minh cỡ nào!

Hơn nữa cây nấm thông minh còn nghĩ ra một cách, đó là thông báo cho mọi người bằng tranh vẽ, tin tức quan trọng này chỉ là ngày tháng, có mấy tiểu yêu biết số, hợp lại với nhau sẽ biết được thời gian chính xác.

Lâm Linh cầm bút vẽ hai người lên giấy tuyên, một người là Thi Trường Uyên, người còn lại là mình. Hai người cùng bưng một trái tim thật to, ở giữa viết chữ "cưới".

Cây nấm vẽ người cũng tròn vo, nhìn rất đáng yêu, nhưng đặc điểm nhân vật lại hết sức sinh động.

Để làm nổi bật sự kiện trọng đại này, Lâm Linh còn vẽ một chiếc kiệu hoa bên cạnh, đồng thời vẽ thêm phiên bản Thi Trường Uyên mặc váy cưới đội khăn tân nương.

Ở chỗ ký tên, Lâm Linh vẽ một cây nấm nhỏ.

"Thế nào thế nào!" Lâm Linh đưa thiệp cưới phiên bản tinh quái cho Thi Trường Uyên xem.

Thi Trường Uyên hơi bất ngờ, Lâm Linh vẽ rất chân thực sống động, nhưng từ khi con người phát minh ra chữ viết thì lâu lắm rồi không còn sử dụng hình vẽ nữa.

Cuối cùng mỗi tinh quái ở long mạch đều nhận được hai tấm thiệp cưới, một tấm chỉ có chữ, còn tấm kia là hình vẽ đơn giản.

Lâm Linh dẫn Thi Trường Uyên đi từ chỗ cụ rùa ở ngự hoa viên lên núi long mạch. Trên đường đi, hai người được rất nhiều tinh quái chúc phúc.

"Thấy chưa, thiệp cưới ta vẽ vẫn dễ hiểu hơn nhiều." Nấm nhỏ dẫn Thi Trường Uyên về rừng sâu rồi nói với các bạn nhỏ của mình.

"Đến lúc đó Thi Trường Uyên sẽ phái thuộc hạ tới đón các ngươi, xe ngựa kia to ơi là to, vừa đẹp vừa sang nữa, các ngươi đi xe đó đến kinh thành chỉ mất ba ngày thôi, khỏi sợ bị người khác nhìn ngó, an toàn lắm."

Nghe Lâm Linh nói xong, đám tinh quái lông xù xung quanh lập tức lộ vẻ háo hức.

"Chúng ta biết rồi, nấm nhỏ."

Chim béo đậu trên vai Lâm Linh, quay đầu nhìn Thi Trường Uyên bên cạnh như đang ganh đua so sánh gì đó, đắc ý nói: "Đúng rồi, chúng ta có chuẩn bị một món quà cho ngươi, tuyệt đối hoành tráng! Ngươi muốn xem không?"

Lâm Linh nghiêng đầu hỏi: "Gì vậy?"

Chim béo thấy Lâm Linh thật lòng muốn biết thì lập tức vỗ cánh bay đến trước mặt y, sau đó "chíp" một tiếng, vô số chim chóc lập tức bay lên từ các ngọn cây trong rừng.

Từ những loài chim nhỏ như chim béo cho đến chim công đủ loại.

Chúng đồng loạt bay vút lên không trung rồi lượn một vòng, khoe bộ lông tuyệt đẹp của mình với Lâm Linh.

"Sao, đẹp lắm đúng không!" Chim béo nói.

Nấm nhỏ gật đầu lia lịa.

Chim béo đợi một hồi nhưng không nghe Thi Trường Uyên nói năng gì, nó quay đầu trừng Thi Trường Uyên rồi líu lo bảo nấm nhỏ phiên dịch cho hắn.

Lâm Linh kéo tay áo Thi Trường Uyên nói khẽ: "Hắn đang hỏi ngươi kìa."

Lâm Linh dừng một lát rồi phiên dịch: "Hắn nói chẳng phải nhân loại các ngươi thích nhất là điềm lành này sao?"

Thi Trường Uyên nhìn thoáng qua con chim béo kia rồi cười nói: "Đẹp lắm, Lâm Linh thay trẫm cảm ơn nhé. Nó đã giúp trẫm bớt đi rất nhiều phiền toái."

Đúng là nhân loại thích điềm lành trời ban, thế nên hắn có thể tưởng tượng được hậu quả khi cảnh này xuất hiện trong hôn lễ.

Quả nhiên hôm sau Thi Trường Uyên vừa trở về thì thấy các đại thần dâng tấu bẩm báo long mạch trên núi có hiện tượng kỳ lạ, sau đó ca ngợi hết lời trong tấu chương, viết gần mấy ngàn chữ.

Sau khi trở về từ long mạch đã gần vào hè, thời tiết dần nóng lên, trời cũng mau sáng hơn khiến Thi Trường Uyên càng thêm bận rộn.

Lâm Linh không muốn vào triều với hắn nên quyết định tìm việc gì đó để làm.

Đầu tiên phải là việc y thích, nếu không nấm nhỏ sẽ không có động lực; Cũng đừng quá khó như viết thiệp cưới, bởi vì nấm nhỏ sẽ không làm nổi; Cuối cùng phải là việc chính đáng, nếu không Thi Trường Uyên sẽ viện cớ bắt y về.

Nghe Lâm Linh nêu ra ba yêu cầu này, Thuận Đức hết sức khó xử.

"Hừ, quả nhiên chỉ có thể dựa vào sức mình thôi." Lâm Linh bị ép ngồi trong ngự thư phòng rèn chữ, còn tưởng hắn thật sự tìm được việc hợp ý mình nữa.

Nấm nhỏ ném bút đi rồi chạy thẳng đến chỗ nào đó trong hoàng cung.

Lâm Linh băng qua nửa hoàng cung, sau đó đi tới một tòa nhà lớn, tấm biển treo phía trên có khắc ba chữ to "Ngự thiện phòng".

"Đầu bếp, ta tới rồi đây——" Lâm Linh kêu to rồi lập tức chạy vào.

Đầu bếp trong ngự thiện phòng thấy Lâm Linh tới một mình cũng chẳng kinh ngạc mà còn tỏ vẻ quen thuộc.

"Sao hôm nay Lâm công tử lại rảnh rỗi tới đây thế? Chẳng phải xưởng may đang tìm ngài sao?" Mọi người ở ngự thiện phòng đều biết Lâm Linh dễ tính nên nói năng thoải mái, không cần giữ kẽ.

"Ta đã hợp tác với họ làm xong việc bên kia rồi, giờ ta tới hợp tác với các ngươi đây!"

Lâm Linh xua tay nói: "Ta biết các ngươi đang đau đầu vì thực đơn tiệc cưới đúng không? Không sao, ta sẽ giúp các ngươi nếm thử, cứ mạnh dạn bưng mấy món ta thích lên đi, thể nào bệ hạ cũng thích thôi!"

Đầu bếp hoàng gia cười vang, chưa thấy ai ăn vụng mà nói năng hùng hồn như vậy.

"Được, vậy ngươi nếm thử món ăn mới phát minh của ta đi, ta vừa xuất cung để học ở quán Liễu gia đấy." Đầu bếp xoa tay rồi bưng đồ ăn đến trước mặt Lâm Linh.

Lâm Linh thấy món trái cây xào lăn quen thuộc thì lập tức tiu nghỉu, đau lòng nhức óc nói: "Đầu bếp giỏi không phải món nào cũng học đâu".

Ngoài trái cây xào lăn ra, các loại bánh ngọt và đồ uống do mọi người chuẩn bị đều khiến Lâm Linh hài lòng.

Chẳng hạn như nước nho chua ngọt xen lẫn vị cay đắng rất ngon.

Cây nấm chưa uống bao giờ, nhưng sau khi nhấp một ngụm thì biết chắc đây là hương vị nấm thích!

"Đây cũng là công thức của quán Liễu gia, nghe nói khác với cách ủ rượu của chúng ta, dùng phương pháp lên men nên không làm say." Đầu bếp nói.

Lâm Linh tưởng thật nên uống hết ly này đến ly khác, chẳng bao lâu sau mặt y đã đỏ bừng.

Cây nấm không biết lên men là gì, nhưng y thích vị nước quả thơm thơm đắng đắng này.

Khi Thi Trường Uyên hạ triều thì Thuận Đức nói Lâm công tử đang trên đường về, nhưng Thi Trường Uyên đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy nấm đâu, thế là đến ngự thiện phòng xem thử.

Hắn còn chưa tới ngự thiện phòng thì phát hiện một cây nấm nhỏ toàn thân đỏ bừng ngồi xổm trong góc sân ở ngã ba đường dẫn đến ngự thư phòng và điện Lê An, ẩn mình nhìn mọi người đi qua đi lại với vẻ mặt đờ đẫn.

Cứ như đang cố nhớ đường về nhà vậy.

Tài ẩn mình của cây nấm quả là cao siêu, hèn gì những người hắn sai đi tìm đều về tay không.

"Linh Linh?" Thi Trường Uyên đi tới, ngửi thấy mùi trái cây hòa lẫn mùi rượu, hắn gọi một tiếng nhưng Lâm Linh chẳng có phản ứng gì.

Thi Trường Uyên cúi xuống gọi Lâm Linh thêm mấy lần nữa.

Có lẽ vì ở quá gần nên cây nấm trước mặt bịt tai lại rồi nhích sang bên cạnh, còn ngước mắt nhìn Thi Trường Uyên rồi lẩm bẩm nói.

"Người này thế mà nói chuyện với nấm, kỳ cục ghê."

Thi Trường Uyên bị mắng nhất thời không biết phản bác thế nào.

Hắn cố xách cây nấm mọc trong góc tối này lên, nhưng Lâm Linh vận hết sức bình sinh để rị lại, vừa nằm dài trên sàn vừa la khóc ầm ĩ.

"Đừng hái ta, ta là nấm độc, không ăn được đâu——"

Giờ Thi Trường Uyên đã biết chắc cây nấm này chạy đến ngự thiện phòng uống rượu đến nỗi say mèm.

Hắn thở dài rồi cố dỗ dành, "Trẫm đâu muốn hái ngươi, ngươi thành tinh rồi mà, nhớ không?"

Nghe vậy cây nấm chậm chạp ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lát rồi chợt nói: "Ờ ha, ta thành tinh rồi mà."

Thấy Lâm Linh đứng dậy tò mò đi quanh mình hai vòng, Thi Trường Uyên cười hỏi: "Giờ ngươi còn có vị hôn phu nữa, nhớ không?"

Lâm Linh chớp mắt nhìn người trước mặt, đột nhiên thốt ra một câu chấn động: "Ta không cần vị hôn phu."

"Ta thích ngươi cơ!"

Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh đu trên người mình, không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể đem cây nấm say khướt này về tẩm cung.

"Ta nói thật đó, hay là chúng ta bỏ trốn nhé?" Lâm Linh bị đặt xuống giường, níu áo Thi Trường Uyên không cho hắn đi.

Nghe thấy hai chữ "bỏ trốn", Thi Trường Uyên nhẹ nhàng bóp cằm Lâm Linh rồi cười nói: "Ồ? Ngươi có biết vị hôn phu của mình là ai không, sắp cưới rồi mà ngươi còn bỏ trốn à?"

Nghe Thi Trường Uyên nói xong, Lâm Linh cố nghĩ kỹ lại, sau đó vẫn thành thật lắc đầu.

"Là Hoàng đế Đại Luật đấy, ngươi không sợ chọc giận hắn sẽ bị hái đi làm rượu nấm à?"

Cây nấm nghe xong lập tức nhíu mày, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Nhưng hai giây sau, Lâm Linh lại tủi thân nói: "Nhưng ta thích ngươi lâu lắm rồi, ngươi còn nói sẽ thành thân với ta mà."

Thi Trường Uyên nhướng mày: "Ta là ai?"

Lâm Linh nghĩ ngợi: "Là anh hàng xóm nhà bên?"

Nghe câu này, Thi Trường Uyên lập tức xác định gần đây cây nấm đang đọc thoại bản thanh mai trúc mã.

"Ừ." Thi Trường Uyên cười, âm thầm xuyên tạc kịch bản của nấm: "Anh hàng xóm của ngươi tạo phản lên làm Hoàng đế rồi, giờ ngươi tính sao đây?"

Cây nấm có vẻ không hiểu được kịch bản này, ngoẹo đầu lắp bắp: "Vậy...... thành, thành thân nhé?"

Thi Trường Uyên cười khẽ, đưa tay nhéo gáy nấm rồi nói: "Nếu anh hàng xóm của ngươi bị nhiều người mắng là bạo quân vừa độc ác vừa xấu tính thì nấm nhỏ còn thành thân nữa không?"

Cây nấm tinh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Không sao, bên cạnh bạo quân đều có yêu phi mà. Chúng ta là một đôi trời sinh đó!"

"Ừ, một đôi trời sinh." Thi Trường Uyên cười, cầm chén canh giải rượu Thuận Đức bưng tới đưa cho Lâm Linh: "Uống nước đi."

Lâm Linh tin tưởng Thi Trường Uyên nên dù không biết đó là gì vẫn uống một hớp to, sau đó lập tức phun ra: "Dở quá! Ta không thích."

"Đâu có dở." Thi Trường Uyên cố lừa y.

"Dở mà! Ta không muốn uống cái này, ta muốn uống nước nho lên men cơ." Lúc này Lâm Linh đột nhiên tỉnh táo nói rõ yêu cầu của mình.

"Linh Linh ngoan nào, uống cái này sẽ không còn khó chịu nữa." Thi Trường Uyên kiên nhẫn dỗ dành.

"Ngươi uống ta mới uống, chúng ta uống chung đi." Lâm Linh nhìn người trước mặt, cầm lấy cái chén trong tay Thi Trường Uyên rồi nói.

Thuận Đức vội vàng đi lấy một cái chén khác đưa cho Thi Trường Uyên.

Lâm Linh nhìn chén canh giải rượu trong tay Thi Trường Uyên rồi vòng tay qua tay hắn, chẳng biết nghĩ tới tình tiết gì mà mơ màng nói: "Rượu hợp cẩn! Uống xong chúng ta sẽ thành phu phu kết tóc."

Nói xong cây nấm hùng dũng uống cạn, cứ như không phải uống rượu hợp cẩn mà là uống máu ăn thề kết nghĩa anh em vậy.

Thi Trường Uyên cũng không nhắc mà cười nhìn nấm nhỏ, đợi Lâm Linh uống hết lại đưa chén canh giải rượu mình chỉ mới nhấp một ngụm cho y, để cây nấm tiếp tục uống cạn.

Uống xong cây nấm ợ một cái, cảm thấy đầu càng nhức hơn.

"Được rồi!" Lâm Linh đặt chén xuống, khó nhọc suy nghĩ một lát rồi ngại ngùng nói: "Giờ chúng ta vào động phòng thôi."

Thi Trường Uyên khựng lại, chọc chọc cây nấm say mèm: "Ồ? Nấm học được ở đâu thế?"

Cây nấm không trả lời hắn mà nhìn quanh một vòng, sau đó lấy tấm khăn nhỏ trên giường mình đắp lên đầu Thi Trường Uyên rồi vén một góc lên hôn hắn.

Mặc dù Lâm Linh say rượu rất ồn ào nhưng lúc hôn lại cực kỳ ngoan, chỉ có lúc khó chịu mới hừ khẽ một tiếng rồi lại chồm tới hôn.

...... Hôn xong cây nấm hài lòng ngủ thiếp đi.

Thấy người trong lòng rốt cuộc yên tĩnh lại, Thi Trường Uyên thở dài thườn thượt, quyết định từ nay phải chấm dứt thói quen uống rượu của nấm.

Lâm Linh ngủ đến tối mịt, thậm chí qua cả giờ ăn.

"Thấy sao rồi, đau đầu không?" Thi Trường Uyên làm việc ở tẩm cung để tiện trông nom Lâm Linh cả buổi chiều.

Lâm Linh lắc đầu, chẳng những không khó chịu mà tinh thần còn phấn chấn lạ thường. Chắc vì nấm có khả năng phân giải rượu.

Y nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nào là mắng thẳng mặt Thi Trường Uyên, nào là "Không cần vị hôn phu", nào là bỏ trốn, nào là rượu hợp cẩn và động phòng. Lâm Linh cảm thấy mình quả thực là gan to bằng trời, đời nấm không còn gì luyến tiếc.

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh sững sờ ngơ ngác thì bật cười, cố ý nhắc lại chuyện cũ khiến cây nấm hoảng sợ: "Đang nhớ lại chuyện hôm nay à?"

"Làm sao bây giờ, trẫm đang muốn tính sổ với Linh Linh đây."

Giọng Thi Trường Uyên không nghiêm khắc mà chỉ đang trêu nấm, nhưng cây nấm đang chột dạ nên hoàn toàn không nhận ra.

Hàng mi dài của Lâm Linh run rẩy, từ từ ngồi xuống cạnh Thi Trường Uyên rồi nịnh nọt kéo tay áo hắn: "Ta, ta có làm gì đâu."

Chỉ, chỉ đại nghịch bất đạo muốn đào hôn thôi mà.

Ừm...... Còn đòi bỏ trốn nữa.

Khi nói câu này, Lâm Linh hơi chột dạ nhưng chỉ giây lát sau lại hùng hồn nói: "Chúng ta là phu phu đã uống canh hợp cẩn và động phòng, ngươi phải khoan dung với ta chứ, không được tính sổ gì hết."

Thi Trường Uyên nắm môi Lâm Linh rồi hỏi với vẻ sâu xa: "Thế mà là động phòng à?"

"Ừm...... Không tính sao?" Cây nấm sà vào lòng Thi Trường Uyên nũng nịu: "Vậy động phòng lần nữa đi, miễn sao ngươi hết giận là được rồi."

Thi Trường Uyên cười khẽ: "Cứ đợi đấy."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com