Mùa hè quả là một cực hình đối với nấm nhỏ chỉ thích tối tăm ẩm ướt, Lâm Linh mau chóng dọn ra khỏi tẩm cung của Thi Trường Uyên để đến khu rừng xinh đẹp mà Thi Trường Uyên xây dựng trước đó.
Nhờ cây cối um tùm, nguồn nước và đá lạnh thỉnh thoảng Thi Trường Uyên đưa tới mà nấm nhỏ mới không biến thành nấm khô.
Nhất thời cả hoàng cung đều biết khu rừng rộng lớn được xây trong cung chính là nơi ở của Hoàng hậu tương lai.
Khoan nói đến chuyện không bao giờ có phi tần khác, dù có người muốn lấp đầy hậu cung của Hoàng đế cũng sẽ bị Thuận Đức chặn họng bằng một câu "Ngươi thấy còn chỗ nào ở không?".
Tuy hơi khác người nhưng vẫn nhìn ra được ân sủng đặc biệt.
Chân tình của bệ hạ nhỏ như lòng bàn tay, giờ lại trao hết cho Lâm công tử, tốt nhất là những người khác đừng tự chuốc nhục.
Nhược điểm duy nhất là Thi Trường Uyên không tiện ở cạnh nấm, lúc bận việc hầu như cả ngày không gặp được Lâm Linh.
Thi Trường Uyên chỉ thiếu điều dời ngự thư phòng của mình tới "núi rừng hoang vu" này nữa thôi.
"Bệ hạ, theo quy định thì ba ngày trước hôn lễ hai bên không được gặp nhau đâu ạ......" Thuận Đức chặn Thi Trường Uyên ở bìa rừng rồi tận tình khuyên nhủ.
Hắn cảm thấy mình giống hệt nhân vật phản diện chia rẽ đôi lứa, khi thì cản Hoàng đế vào, khi thì ngăn Lâm công tử ra.
Cả ngày đều phải đấu trí đấu dũng với hai chủ tử không làm người ta bớt lo, cũng may mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi.
Ngày đại hôn, vì Lâm Linh sống trong cung nên tám chiếc kiệu lớn, đám rước của Hoàng hậu và vô số quà tặng xuất phát từ cung điện rồi lượn quanh kinh thành một vòng, sau khi đón Lâm Linh lại lượn thêm vòng nữa.
Hôn lễ linh đình đến nỗi tất cả dân chúng đều đổ ra xem.
Khi Lâm Linh và Thi Trường Uyên xuất hiện, dân chúng hai bên đường cung kính quỳ xuống chào.
"Chíp!!!"
Tiếng chim hót chợt vang lên, khi mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một đàn chim đủ màu sắc hình dạng bay đến từ bốn phương tám hướng rồi lượn vòng trên không trung.
"Trời ạ, bách điểu triều phượng kìa!!"
"Đây là điềm lành trời ban! Trời phù hộ Đại Luật đấy!"
Chẳng biết ai trong đám đông phấn khích hét ầm lên khiến dân chúng lại quỳ xuống hô to Thi Trường Uyên và Lâm Linh là một đôi trời sinh, là may mắn của đất nước, may mắn của bách tính.
Đến nỗi các thế hệ sau đều xem Lâm Linh là thần tiên hạ phàm, tạo nên giai thoại với đế vương khai quốc của họ.
Lâm Linh không quen kiểu khen ngợi khoa trương này nên quay đầu sang, định thì thầm gì đó với Thi Trường Uyên.
Y sực nhớ ra mình đang ở trước mặt mọi người, thế là rụt đầu lại. Nhưng rõ ràng Thi Trường Uyên luôn chú ý đến quân hậu mới cưới của mình nên lập tức cưỡi ngựa tới gần.
Hắn bế Lâm Linh lên lưng ngựa khiến mọi người xung quanh trầm trồ xuýt xoa.
Dẫn đầu là một con công vàng có cái đuôi thật dài, nó bay vút qua bầu trời rồi đáp xuống trước mặt đám rước của Lâm Linh.
"Chíp——"
Lâm Linh chớp mắt, thấy màu vàng của con công này không giống tự nhiên thì hơi băn khoăn.
Dường như con công vàng nhìn ra nỗi thắc mắc của Lâm Linh nên nghiêng đầu thì thầm, "Đây là phép thuật nhỏ của chúng ta để nhìn có vẻ may mắn hơn, làm bọn họ choáng ngợp chút xíu."
Lâm Linh chợt nở nụ cười khiến bao người ngẩn ngơ.
Lâm Linh và Thi Trường Uyên đi quanh kinh thành, đàn chim bay theo họ đến tận hoàng cung rồi lượn vòng thêm nửa canh giờ nữa mới "bịn rịn" giải tán.
"Thật ra ta hoài nghi họ làm vậy vì tầm nhìn trên cao dễ xem lễ hơn thôi." Rốt cuộc Lâm Linh cũng sống sót qua lễ sắc phong kéo dài một giờ, lặng lẽ kéo tay Thi Trường Uyên thì thầm.
Thi Trường Uyên thấy vẻ mặt Lâm Linh đầy mệt mỏi thì cúi đầu hôn lên trán y, "Cũng có thể vì họ biết sắp mở tiệc rồi."
Sau lễ sắc phong là bữa tối, kế đến là tiệc cưới hoàng gia. Để được ăn, các tinh quái biến thành người trà trộn vào đám đại thần, chẳng những phải che áo mình mà còn phải đựng ba tiểu yêu quái trong túi.
Nhưng Thi Trường Uyên đã chu đáo sắp xếp cho họ ngồi ở góc khuất nên ít bị ai chú ý.
Tiệc vừa bắt đầu thì các đại thần trình diễn tiết mục mình dày công chuẩn bị hoặc tặng quà mừng, có mấy phe nhóm minh tranh ám đấu, sống chết với nhau.
Nhưng trong bầu không khí hân hoan rộn rã này, chẳng mấy chốc bá quan văn võ đã uống say mèm, có người nghe nói khách mời của quân hậu đều là cao nhân ẩn sĩ như quân hậu nên khăng khăng đòi so tài.
Nhân loại sao có thể đánh bại lão yêu quái mấy ngàn năm được? Bọn họ đấu thua nên càng cảm thấy quân hậu của mình thâm tàng bất lộ.
Thừa dịp mọi người say khướt, Lâm Linh và Thi Trường Uyên âm thầm rời khỏi buổi tiệc.
"Ôi, mệt quá." Lâm Linh sà vào lòng Thi Trường Uyên phàn nàn: "Ta không muốn thành thân nữa đâu."
Thi Trường Uyên bế Lâm Linh lên, tiện tay vỗ mông nấm nhỏ một cái: "Chứ Linh Linh còn muốn thành thân mấy lần nữa?"
Lâm Linh lập tức hôn lên má Thi Trường Uyên rồi dỗ ngon dỗ ngọt: "Chỉ thành thân với ngươi thôi, được chưa?"
"Bọn họ ồn ào quá, chúng ta về nhà gỗ đi." Lâm Linh ỷ mình không phải đi bộ nên chọn nơi xa nhất.
Mặc dù Thi Trường Uyên nói sẽ không ai quấy rầy nhưng vẫn chiều ý Lâm Linh trở về nhà gỗ của cây nấm.
Trong ngôi nhà gỗ này chứa đầy dấu vết sinh hoạt của Lâm Linh.
Nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng một giường, còn kê thêm cái bàn để Thi Trường Uyên làm việc tạm thời, nhưng cây nấm luôn biết cách hưởng thụ đã đào một hồ nước nóng sau nhà.
Bước vào nhà gỗ, Thi Trường Uyên có thể tưởng tượng ra cảnh Lâm Linh vừa nằm trên giường đọc thoại bản vừa ăn vụng điểm tâm trong lúc hắn vào triều và suốt mấy ngày không gặp nhau.
Thế giới phồn hoa náo nhiệt bỗng chốc tan biến, những chuyện phiền lòng cũng tạm gác sang một bên.
Cứ như nơi này chỉ thuộc về hai người họ, thuộc về Lâm Linh và Thi Trường Uyên chứ không phải Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Luật.
Họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường, hơn cả thần tiên trên trời.
Buổi lễ rườm rà hôm nay khiến Lâm Linh mệt nhoài, chỉ muốn ngâm mình trong suối nước nóng rồi lên giường đánh một giấc ngon lành.
"Linh Linh?"
Nhưng Thi Trường Uyên lại tóm lấy cây nấm rồi cúi đầu thì thầm vào tai Lâm Linh: "Hôn lễ còn mấy bước nữa mới kết thúc."
Lâm Linh chớp mắt nhớ lại.
Đúng là vẫn còn mấy bước chưa hoàn thành như uống rượu hợp cẩn, nhưng lúc này trong nhà gỗ chỉ có hai người họ mà thôi.
Lâm Linh dựa vào Thi Trường Uyên, nũng nịu chơi xấu: "Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, bỏ qua mấy bước này được không? Ta mệt quá à, chẳng muốn làm gì nữa."
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh, đôi mắt sâu thẳm như đang cân nhắc, sau đó miễn cưỡng thỏa hiệp: "Vậy ta sẽ bỏ qua các bước cần Linh Linh làm nhé?"
Cây nấm không biết nhân loại hiểm ác nên lập tức gật đầu, còn ân cần mời phu quân mới cưới tắm chung với mình.
Hồ nước nóng mà cây nấm đào không lớn lắm, hai người tắm chắc sẽ hơi chật, nhưng Thi Trường Uyên cũng không từ chối.
"Ấy, ngươi ép ta kìa." Lâm Linh muốn duỗi người ra ngâm mình trong hồ nước nóng, nhưng Thi Trường Uyên cao to lại quá chiếm chỗ.
Thi Trường Uyên cười kéo Lâm Linh vào lòng rồi ôm y từ phía sau.
Nấm nhỏ cảm thấy Thi Trường Uyên ôm mình có vẻ thoải mái hơn là nằm xoài ra như bánh nấm, thế là rúc vào ngực hắn, còn nhõng nhẽo đòi hôn.
Khi cây nấm nhận ra gì đó và quyết định dừng cương trước bờ vực thì đã quá muộn. Thi Trường Uyên dịu dàng hôn vành tai y rồi thì thầm dụ dỗ: "Không sao, bước này Linh Linh khỏi cần làm gì hết, để ta làm là được rồi."
Cây nấm hơi do dự, nhưng Thi Trường Uyên tủi thân nói động phòng hoa chúc là một trong bốn niềm vui lớn nhất đời, chuyện quan trọng như vậy sao có thể bỏ qua được chứ?
Lâm Linh lập tức mềm lòng, sau khi gật đầu thì hoàn toàn mất quyền từ chối.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, cây nấm cắn mạnh vào vai Thi Trường Uyên, quả nhiên nhân loại đều là đồ lừa đảo!
Thi Trường Uyên cho mình nghỉ mấy ngày, suốt thời gian này Lâm Linh hầu như không xuống khỏi giường.
Mỗi lần bị nhân loại dụ dỗ, cây nấm đều mềm lòng, khi cây nấm rút kinh nghiệm xương máu quyết không để Thi Trường Uyên lừa mình nữa mà giành quyền chủ động, nhân loại xấu xa lại bóp méo sự thật để lừa cây nấm tự nộp mình.
Khi Lâm Linh tỉnh dậy thì thấy Thi Trường Uyên chồm tới gần, y lập tức đẩy đầu hắn ra rồi tức giận nói: "Giờ ngay cả hôn ta cũng không muốn nữa!"
"Mọi lời ta nói ngươi đều bỏ ngoài tai!" Lâm Linh khàn giọng lên án.
"Ngươi hoàn toàn không biết bốn chữ "tương lai còn dài" viết thế nào cả!"
Thi Trường Uyên ngắm cây nấm nhỏ trước mặt, nhìn chỗ nào cũng thích cực kỳ, hôn nhẹ lên trán nấm một cái.
"Tương lai còn dài luôn nhiều tiếc nuối."
"Giờ ta chỉ muốn yêu thương người trước mắt thôi."