Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 4



Thân phận nhân loại......?

Lâm Linh chợt cảm thấy cánh cửa thế giới mới vừa mở ra.

Y là một cây nấm rất dễ dao động, rất dễ thuyết phục, bởi vì sự gian xảo của nhân loại đôi khi cũng rất có ích.

"Ngươi nói vậy bọn họ có tin không?" Lâm Linh cũng cảm thấy đây là cách hay, đảo mắt lòng vòng rồi dè dặt hỏi.

"Tin?" Thi Trường Uyên cười khẩy, "Bọn họ không thể không tin được."

Dường như cây nấm trước mặt vẫn chưa hiểu rõ đế vương quân chủ ở thế giới phàm tục.

Cho dù không phải hoàng đế mà chỉ là một người cầm quyền cũng có thể chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen.

Tin hay không tin không phải do họ quyết định, lời người cầm quyền nói chính là sự thật, chỉ có thể tin mà thôi.

Cẩm y vệ mau chóng áp giải thám tử đi, các cung nhân và thái giám khác cũng tuân lệnh Thi Trường Uyên lui xuống, chỉ còn đại thái giám Thuận Đức cụp mắt đứng một bên, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, sung làm cây cột không mắt không tai trong ngự thư phòng.

Cây cột tàng hình rất thành công, Lâm Linh thấy không có ai thì vùng ra khỏi ngực Thi Trường Uyên, hai người kéo giãn khoảng cách rồi quan sát nhau.

Lâm Linh chợt nhận ra Thi Trường Uyên bên ngoài có vẻ hung dữ hơn trong mơ, tính áp đảo cũng mạnh hơn, là loại người mà hễ Lâm Linh nhìn thấy sẽ đi đường khác.

Đó là bản năng tìm lợi tránh hại của sinh vật.

Mặc dù trước đây y từng lén lút quan sát trên xà nhà nhưng khi đứng trước mặt nhân loại Thi Trường Uyên này vẫn thấy hơi khác.

"...... Rốt cuộc khác chỗ nào nhỉ?" Lâm Linh trầm tư suy nghĩ rồi lẩm bẩm nói ra lời trong lòng.

Nghe Lâm Linh lẩm bẩm, Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn y thật sâu.

Hình như thiếu niên trước mặt đang so sánh điểm khác nhau giữa hắn bây giờ và hắn trong mơ, nhưng thiếu niên lại chẳng có gì khác so với mộng cảnh, đường nét thanh tú, gương mặt xinh đẹp, cử chỉ ngây thơ......

Chỉ khác là mọi thứ càng chân thực hơn.

Mất đi ánh sáng mờ ảo trong mơ, thiếu niên trước mặt hoàn toàn không giống tinh quái chốn rừng núi mà giống con út được nuông chiều trong một gia đình giàu có, mắt ngọc mày ngài, khí phách thiếu niên, có thể hơi kiêu ngạo nhưng không có ý xấu.

Thi Trường Uyên dời mắt khỏi mặt Lâm Linh, phát hiện đối phương chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng thêu chỉ vàng mang phong cách dị tộc, đi chân trần, tóc để xõa, bên phải còn thắt một bím tóc.

"Thuận Đức."

"Có nô tài." Đại thái giám tiến lên hai bước rồi quỳ xuống sau lưng Thi Trường Uyên.

"Chuẩn bị một bộ đồ đi."

Đại thái giám không nói gì mà tuân lệnh đi làm ngay.

Lâm Linh dõi theo Thuận Đức đi xa rồi nhìn Thi Trường Uyên trước mặt, sau đó cúi đầu nhìn áo mình đang mặc, lập tức trợn tròn mắt.

"Trời ạ." Lâm Linh hoảng hốt, "Có phải ta bị lộ rồi không?! Làm sao bây giờ?"

Cây nấm mặc áo choàng trắng, kiểu dáng không mấy bình thường, hoàn toàn lạc quẻ với những người khác.

"Không đâu."

Thi Trường Uyên đè đầu nấm xuống, "Dân phong Đại Luật cởi mở, sau khi thống nhất dân chúng các vùng vẫn giữ cách ăn mặc của mình nên chẳng có gì lạ hết."

"Nhưng......" Thi Trường Uyên liếc nhìn áo choàng của Lâm Linh rồi ngập ngừng nói: "Tốt nhất là mặc đồ đơn giản một chút."

Thi Trường Uyên chỉ thiếu điều viết câu "Ngươi mặc đồ nổi quá đấy" lên mặt.

Lâm Linh gật đầu lia lịa, hết sức tán đồng.

Đúng vậy, y là một cây nấm tinh giả làm người, càng ít nổi bật càng tốt kẻo lại bị người khác phát hiện.

Thuận Đức nhanh chóng đem đến một bộ đồ.

Lúc nãy quân vương tuyên bố đây là ám vệ nhưng cử chỉ của hai người rất thân mật, đại thái giám tinh ý không lấy quần áo bình thường, ít nhất vải vóc cũng là loại tốt nhất kinh thành.

Lâm Linh cúi đầu nhìn, nói cảm ơn rồi tự bưng khay sơn mài đựng quần áo.

Thuận Đức hoang mang ngơ ngác, nhưng bắt gặp ánh mắt Thi Trường Uyên thì lại lui sang một bên làm cây cột.

Lâm Linh bưng khay sơn mài, hết sức quen thuộc đi vào gian trong của ngự thư phòng – chỗ Thi Trường Uyên nghỉ ngơi, chuẩn bị thay quần áo.

Thi Trường Uyên đứng ngoài bình phong, nghe tiếng sột soạt vọng ra từ bên trong thì hơi tò mò.

"Ngươi biết mặc không?"

"Biết chứ."

Lâm Linh thản nhiên nói, "Ta hay thấy người tên Thuận Đức kia mặc đồ cho ngươi mà."

Thi Trường Uyên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, lập tức nghẹn họng.

Đại thái giám nghe thấy tên mình thì tiếp tục giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Hắn không biết thiếu niên bỗng dưng xuất hiện này là ai và có quan hệ thế nào với bệ hạ, nhưng hắn được một tay bệ hạ nâng đỡ nên tất nhiên biết phải làm gì.

Lâm Linh nhanh nhẹn thay xong quần áo.

Nhưng đây là lần đầu tiên y mặc đồ mang giày của nhân loại nên hơi mất tự nhiên, cảm thấy những quần áo này vừa nặng vừa nhám làm cả người mình châm chích ngứa ngáy.

Lâm Linh bước ra từ sau tấm bình phong, không mấy vui vẻ.

"Thì ra quần áo của các ngươi chẳng thoải mái chút nào cả." Lâm Linh cụp mắt nhìn Thi Trường Uyên.

"Hả?"

Thi Trường Uyên nhìn cây nấm trước mặt túm chỗ này giật chỗ kia, cổ áo bị kéo ngược ra sau để lộ bên cổ và xương quai xanh bị mài đỏ.

Thi Trường Uyên nắm lấy bàn tay đang gãi lung tung của Lâm Linh.

Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cây nấm, Thi Trường Uyên thở dài gọi, "Thuận Đức."

"Nô tài đáng chết!" Đại thái giám lập tức quỳ xuống tạ tội.

"Không sao, ngươi thay vải khác đi." Thi Trường Uyên liếc nhìn đại thái giám quỳ dưới đất, cố ý nói với cây nấm, "Là vấn đề của y thôi."

Cây nấm cảm thấy mình bị mắng nên ngẩn ra, đang định hỏi xem có phải đối phương nói mình không thì lại nghe hắn nói tiếp.

"Yếu ớt."

Cây nấm bị nói yếu ớt không phục, mắc gì quần áo nhân loại khó mặc lại đổ thừa cho nấm chứ?

Khi Thuận Đức lui ra còn nghe thấy thiếu niên và đế vương cãi nhau trong ngự thư phòng.

Hắn âm thầm ghi nhớ rồi vào kho chọn loại vải mỏng nhẹ nhất dành riêng cho đế vương và Hoàng hậu, đây là cống phẩm cực kỳ quý hiếm, dùng một xấp thì bớt đi một xấp.

Hắn phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn loại vải này.

Ba ngày sau, Lâm Linh nhận bộ quần áo được may riêng cho mình, không phải váy dài rườm rà như quý tộc Đại Luật hay mặc mà là đồ bó sát người giống hệt trang phục dạ hành của ám vệ.

Đúng là rất hợp với thân phận ám vệ được công bố của y.

Nhưng......

Vải màu trắng bạc, còn có hoa văn chìm lấp lánh.

Có ám vệ nào ăn mặc sang trọng vậy không?! Nhìn kiểu dáng bộ đồ kia quả thực là càng che càng lộ.

Nhưng Thuận Đức đã thành công, Lâm công tử rất vui vẻ, bệ hạ cũng rất hài lòng.

Nếu các đại thần khác nghi ngờ——

Thuận Đức tràn đầy tự tin. Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ biết đây không phải ám vệ mà chính là Hoàng hậu tương lai!