Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 3



"Ừm......"

Lâm Linh nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, hết gãi đầu lại xoa cằm rồi trả lời, "Chắc là có."

"Tuy ta không phải dân Đại Luật nhưng ta là nấm của Đại Luật."

Tư duy của Lâm Linh vẫn rất đơn giản.

Đại Luật thuộc về đế vương này, nấm mọc trên lãnh thổ Đại Luật rộng lớn tất nhiên cũng là của hắn.

Thi Trường Uyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cây nấm rồi nói, "Vậy trẫm sẽ bảo vệ ngươi không bị hái đi nấu canh."

Hai mắt Lâm Linh lập tức sáng rực, đưa tay vỗ vai đế vương như huynh đệ tốt rồi tuyên bố, "Mặc dù có rất nhiều người nói xấu ngươi nhưng từ nay trở đi, ngươi chính là quân vương nhân loại tốt nhất trong lòng ta!"

Thi Trường Uyên nghe vậy thì cười khẽ một tiếng.

Sáng sớm, cung nhân hầu hạ phát hiện hôm nay tâm trạng đế vương rất tốt, đám chậu tráng men xanh trong ngự thư phòng hình như thiếu mất một cái.

"Thiếu cái nào?"

Thấy cung nhân hoảng sợ dập đầu tạ tội, Thi Trường Uyên vung tay miễn lễ.

"Bẩm bệ hạ, là cái nhỏ nhất, to cỡ bàn tay ạ."

Thi Trường Uyên nghe vậy thì nhìn đám chậu tráng men xanh rồi lẩm bẩm "Cũng không tham nhỉ", sau đó sai người dẹp mấy cái còn lại đi.

Hôm sau, cung nhân hầu hạ phát hiện đế vương lại cáu kỉnh, vẻ mặt sa sầm, cười lạnh liên tục, giờ đã hiểu rõ thế nào là gần vua như gần cọp.

Thi Trường Uyên cũng hiểu rõ thế nào là miệng nấm gạt người, hôm trước khua môi múa mép dỗ ngon dỗ ngọt, sau khi lấy được chậu hoa thì mấy ngày liền chẳng thấy bóng nấm đâu.

"Bệ hạ, hôm nay trời đẹp, hoa đang nở rộ trong ngự hoa viên." Đại thái giám cả gan đề nghị, "Hay là......"

Thi Trường Uyên vừa nghe đến ba chữ "ngự hoa viên" thì sực nhớ ra gì đó, "Thuận Đức, vớt con rùa già trong ngự hoa viên lên cho trẫm."

"Rùa già?"

Đại thái giám ngẩn ra một hồi mới nhớ đến con rùa già đã sống qua mấy triều đại kia, vừa định thắc mắc thì bắt gặp ánh mắt Thi Trường Uyên, hắn không dám hỏi nhiều mà cúi đầu làm việc.

Thế là khi Lâm Linh cầm chậu đến khoe với cụ rùa thì phát hiện cụ rùa lại bị bắt đi.

Đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Linh hoảng hồn suýt đánh rơi chậu của mình. Y tìm khắp ngự hoa viên, không thấy bóng dáng cụ rùa thì vội vàng chạy đến tìm Thi Trường Uyên.

"Không xong rồi, đồ trong ngự hoa viên của ngươi lại bị trộm kìa!"

Thi Trường Uyên vừa nằm xuống thì Lâm Linh lập tức tiến vào giấc mộng của hắn.

Mặc dù giấc mơ lần này vẫn âm u nhưng dãy phòng không còn đổ nát, cũng không có những âm thanh đáng sợ kia nữa.

Nhưng Lâm Linh vẫn thích ngự thư phòng vàng son lộng lẫy hơn.

Khi giấc mơ thay đổi, Thi Trường Uyên biết ngay cây nấm vô lương tâm kia đã tới.

Chưa thấy nấm mà đã nghe tiếng trước.

Nghe tiếng la thất thanh kia, Thi Trường Uyên xoa trán, đột nhiên không hiểu tại sao mình phải dụ người tới.

"Cụ rùa lại bị bắt đi rồi!"

Cây nấm trước mặt có vẻ rất lo lắng, hộc tốc chạy tới đây chưa kịp thở đã rối rít kể lại quá trình mình phát hiện cụ rùa mất tích.

"Bạn ngươi liên quan gì đến trẫm chứ?"

So với vẻ sốt ruột của Lâm Linh, đế vương đang thảnh thơi đánh cờ bình tĩnh lạ thường, có thể nói là lạnh lùng.

Lâm Linh sửng sốt lắp bắp, "Nhưng, nhưng lần trước ngươi nói......"

"Những kẻ bất kính tự khắc có người phụ trách xử lý, đâu thể bắt trẫm quản từng con ba ba được."

"Là rùa chứ không phải ba ba đâu." Lâm Linh lí nhí nhắc nhở.

"Lỡ người phụ trách đến muộn, cụ rùa biến thành canh rùa thì sao." Y chớp mắt, bị Thi Trường Uyên thuyết phục nhưng vẫn lo cho sự sống chết của cụ rùa.

"Thôi được, thật ra ta muốn nhờ ngươi tìm cụ rùa giùm ta."

Lâm Linh kéo tay áo Thi Trường Uyên nài nỉ, nhưng y không biết tên quân vương nhân loại này, thế là nhớ lại xem người trong cung gọi đối phương thế nào, sau đó tội nghiệp bắt chước——

"Bệ hạ."

"Năn nỉ ngươi mà, mau cứu cụ rùa đi."

Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang níu áo mình, một lát sau mới dời mắt đi rồi hừ lạnh, "Giờ mới nhớ đến trẫm à?"

Lâm Linh cảm thấy câu này có vẻ hờn dỗi nhưng không hiểu tại sao, cây nấm chỉ biết sự chân thành chính là tuyệt chiêu.

Y lắc lắc tay áo Thi Trường Uyên, "Ta vẫn luôn nhớ ngươi mà, nếu ngươi cho ta biết tên thì càng tốt hơn."

"Tên của đế vương sao có thể......" Thi Trường Uyên nhíu mày, nhưng chưa kịp nói hết đã thấy cây nấm trước mặt nhớ ra gì đó nên bổ sung.

"Tên ta là Lâm Linh, lâm là rừng, linh là nước lạnh, đất ẩm là nơi nấm thích nhất."

Nói xong Lâm Linh ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt Thi Trường Uyên dịu hẳn đi, ngay cả thỉnh cầu của Lâm Linh cũng có cơ hội.

Thi Trường Uyên trầm ngâm nói: "Cứu con rùa già kia cũng chẳng có gì khó."

"Trẫm muốn ngươi thay đổi giấc mơ của trẫm, để trẫm có chỗ nghỉ ngơi."

Nghe xong Lâm Linh không cần suy nghĩ đã gật đầu ngay, vỗ ngực cam đoan, "Cái này dễ thôi! Ta cũng thấy những giấc mơ trước đây của ngươi đáng sợ quá, đúng là ác mộng mà."

Ngủ không ngon dễ nổi nóng, có lẽ đây là lý do mọi người chê bạo quân này quá hung tàn.

"Việc này cứ để ta lo, ngươi phải nhớ thỏa thuận của chúng ta, cứu cụ rùa sớm nhé." Lâm Linh dặn dò lần nữa.

Lâm Linh năn nỉ quân vương nhân loại bảo vệ cụ rùa, hôm sau nghe nói cụ rùa trở về, y vội vã đến ngự hoa viên hỏi thăm cụ rùa có bị thương không.

Nhưng cụ rùa nói mình chẳng những không bị thương mà còn được mang đến một cái bể vàng son lộng lẫy, được ăn rất nhiều đồ ngon, giọng nói đầy vẻ thèm thuồng.

"Đó là vỗ béo ông để hầm canh đấy! Ông đừng có mắc lừa." Lâm Linh cầm cụ rùa lên giáo huấn một trận.

Chạng vạng tối, Lâm Linh về ngự thư phòng chờ quân vương nhân loại đi ngủ.

Thay đổi giấc mơ chỉ cần một ít bào tử gây ảo giác là được, chuyện này đối với Lâm Linh quả thực dễ như trở bàn tay.

Y hăng hái thực hiện lời hứa của mình.

Thế là Thi Trường Uyên đợi trong mơ cả đêm.

Trong mơ chỉ có ngự thư phòng trống rỗng chứ không có cây nấm.

Thi Trường Uyên nổi cáu vì bị cho leo cây, nhưng hắn biết thiếu niên đã giữ đúng lời hứa của mình, thật sự cho hắn một chỗ nghỉ ngơi.

Hắn chờ thêm ba ngày, rốt cuộc mới thấy cây nấm xuất hiện lần nữa, cây nấm có dịch vụ hậu mãi chu đáo, đến lấy ý kiến phản hồi của hắn.

Thi Trường Uyên nhìn cây nấm ngồi đối diện mình, dằn xuống nỗi bực bội rồi điềm tĩnh hỏi, "Hình như ngươi chỉ xuất hiện trong giấc mơ của trẫm thôi nhỉ, sao thế?"

Lâm Linh không hề đề phòng mà thản nhiên trả lời, "Ta là tinh quái mà, phải hạn chế xuất hiện trước mặt nhân loại chứ."

"Dù nhân loại có kể cho người khác nghe thì họ cũng sẽ nghĩ đối phương nằm mơ hoặc tưởng tượng ra."

"Đương nhiên cũng có mấy tinh quái ngốc nghếch bất cẩn xuất hiện trước mặt nhân loại, sau đó bị ghi vào truyện liêu trai."

Nói đến đây, Lâm Linh nhìn Thi Trường Uyên rồi đính chính, "Nhưng tinh quái chúng ta hiếm ai ngốc vậy lắm, cho nên mọi người chỉ nghĩ mấy chuyện đó do tác giả bịa ra thôi."

Nghe đến đây, Thi Trường Uyên nhịn không được cười khẽ, trong mắt Lâm Linh lộ ra vẻ khó hiểu.

Thấy Thi Trường Uyên không nói gì, Lâm Linh tiếp tục huyên thuyên.

"Đây cũng là lý do ta chuẩn bị về rừng, trong cung đông người quá."

Lâm Linh vừa dứt lời thì Thi Trường Uyên nắm ngay trọng điểm: "Ngươi muốn về rừng à?"

"Ừ."

"Không được ——" Thi Trường Uyên bật thốt lên, nhưng cây nấm trước mặt đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa.

"Ngươi cứ yên tâm, ta đã hứa thì sẽ làm mà. Trước khi đi ta sẽ dùng bào tử trồng một cây nấm nhỏ, ngươi trồng cây nấm kia trên giường là có thể mơ đẹp rồi."

Nghe xong Thi Trường Uyên chỉ lạnh lùng "ừm" một tiếng, không nói năng gì nữa.

Lâm Linh nhạy bén nhận ra đối phương có vẻ tức giận, y đang định nói thêm thì mộng cảnh biến mất, đối phương tỉnh lại.

Đây là lần đầu tiên Lâm Linh thoát khỏi giấc mơ một cách bị động, y ngồi trên xà nhà tự hỏi sao đang yên đang lành đối phương lại nổi cáu?

Cây nấm hết sức tò mò, sau hai ngày suy tư quan sát vẫn không có kết luận, y định nhập mộng tìm đối phương hỏi cho ra lẽ.

Thi Trường Uyên nằm xuống, y sắp sửa nhập mộng thì chợt nghe thấy vài tiếng động nhỏ.

Y ngẩng đầu lên, tiếng động này phát ra từ xà nhà cao hơn, mảnh ngói va nhau lạch cạch, sau đó y phát hiện cả phòng mù mịt khói mê.

Chớp mắt tiếp theo, ngói trên nóc bị dỡ ra, để lộ một khuôn mặt bịt kín chỉ chừa hai con mắt nhìn thẳng vào Lâm Linh trên xà nhà, y giật mình kêu lên.

"Có thích khách!!!"

Lâm Linh chưa bao giờ thấy cảnh này nên hò hét ầm ĩ, cuống quýt nhảy xuống xà nhà.

Thích khách lập tức phóng ám khí về phía Lâm Linh.

"Keng ——"

Ám khí bị kiếm cản lại, một bàn tay mạnh mẽ bế Lâm Linh lên ôm vào lòng.

Rất nhẹ, rất mềm.

Đây là cảm giác đầu tiên của Thi Trường Uyên.

Không hổ là nấm.

Hắn thật không ngờ cây nấm mình trăm phương ngàn kế dụ ra lại ở ngay trên đầu mình.

"Bệ hạ!!!"

Ngự lâm quân lập tức xông vào như đã chuẩn bị sẵn, cố tình gài bẫy thích khách, hắn cũng không ngờ mình vừa ló mặt ra đã bị bắt ngay.

Thích khách đang định uống thuốc độc tự sát thì ngự lâm quân bên cạnh lanh tay lẹ mắt bóp hàm hắn.

"Thám tử thứ một trăm bốn mươi ba ẩn nấp cạnh trẫm, thẩm vấn đi."

"Dạ!"

Lâm Linh thấy ngự thư phòng ngày thường vắng vẻ bỗng nhiên đông nghịt thì bối rối không biết làm sao, cuống quýt trốn đi.

Phát giác động tĩnh của Lâm Linh, Thi Trường Uyên hiểu ngay y muốn làm gì, thế là chủ động giải thích với các ngự lâm quân và thái giám cúi gằm mặt quỳ dưới đất.

"Đây là ám vệ của trẫm."

"Có công hộ giá."

Lâm Linh rúc vào ngực Thi Trường Uyên, tim đập như trống, đang nghĩ xem có nên biến mất tại chỗ hay không thì chợt nghe Thi Trường Uyên thì thầm vào tai mình.

"Cho ngươi một thân phận nhân loại, không ai biết ngươi là tinh quái đâu."

"Trừ trẫm ra."