"Nấm hư?!"
Lâm Linh chưa bao giờ bị lên án như thế nên choáng đến nỗi không nói nên lời.
Y nhìn Thi Trường Uyên trước mặt, cố vắt hết óc để chứng minh mình không phải nấm hư.
Nhưng mọi lời Thi Trường Uyên nói đều là sự thật chứ không hề nói dối hay xuyên tạc.
Y không nghĩ ra được cách nào để chứng minh, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu thừa nhận, sau đó cây nấm tinh tội nghiệp không một xu dính túi hỏi đế vương có cả thiên hạ trước mặt mình ——
"Vậy, vậy ta phải đền gì cho ngươi đây?"
Lâm Linh cúi đầu suy nghĩ thật lâu, vẻ mặt ỉu xìu, "Ta thấy ngươi chẳng thiếu gì hết."
Thi Trường Uyên ngước mắt lên rồi đưa tay véo má cây nấm, "Đúng là ta không thiếu gì cả."
Nghe đối phương khẳng định, Lâm Linh càng buồn rầu hơn. Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh, khẽ cười nói, "Tạm thời cho ngươi thiếu nợ đấy, không làm khó ngươi nữa."
Nghe xong hai mắt Lâm Linh lập tức sáng lên, khen đối phương là "người tốt".
Lần đầu tiên Thi Trường Uyên được phát thẻ người tốt nên sửng sốt hồi lâu, đúng lúc này một ám vệ đột ngột xuất hiện trong ngự thư phòng.
Lâm Linh nhìn cung nhân đột nhiên rời đi, đang nghi hoặc thì nghe Thi Trường Uyên thở dài bên tai mình, "Trẫm không phải người tốt lành gì đâu."
Ám vệ quỳ một chân xuống đất rồi trình thư mật lên.
"Đã điều tra rõ các quan viên liên quan đến vụ gian lận này, thám tử bị bắt cũng chịu khai ra, giữa hai bên có chút liên quan đấy ạ."
Mặc dù Lâm Linh ở cạnh nghe không hiểu nhưng y nhạy bén cảm nhận được Thi Trường Uyên đang tức giận, cực kỳ tức giận, thế là âm thầm ôm chặt cái chậu của mình vào lòng.
Nhưng Thi Trường Uyên không quăng ném vật gì trên bàn mà chỉ cười lạnh một tiếng rồi đặt thư mật trên ngọn nến đốt cháy.
Sau khi ám vệ đi xong, Thi Trường Uyên phủi tay áo trở lại chỗ cũ, trông thấy Lâm Linh rúc vào góc, ôm chặt đồ của mình trong ngực.
"Sợ gì?"
Thi Trường Uyên cụp mắt, dịu giọng dỗ người ra, "Có hung dữ với ngươi đâu."
Lâm Linh hầm hừ một tiếng rồi kể tội Thi Trường Uyên, "Ngươi không hung dữ với ta nhưng lại ném bể chậu của ta."
Thi Trường Uyên nhìn chậu hoa trong ngực Lâm Linh, cảm xúc còn sót lại trong mắt tan biến sạch, đưa tay vỗ trán y một cái, "Thù dai quá đi."
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.
Chẳng biết những người khác nghe ngóng tin tức ở đâu mà từ đại thần quan viên đến cung nhân thái giám đều nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận người ngồi trên ngai vàng kia sẽ gây họa cho cả nhà mình.
Kinh thành cũng tăng cường canh gác, sáng tối đều có lính tuần tra, giới nghiêm sớm hơn nửa canh giờ, hoàng hôn vừa buông xuống thì dân chúng đã đóng kín cửa nẻo.
Nhất thời mưa gió nổi lên.
Nhưng Lâm Linh ở giữa "tâm bão", gần Thi Trường Uyên nhất lại không có bất cứ cảm giác gì, mọi thứ vẫn như thường lệ.
Ngoài việc Thi Trường Uyên bận đến mức lâu rồi chưa tưới nước cho nấm nhỏ, làm nấm sắp chết khô.
Lâm Linh bấm đốt tay nhẩm tính thời gian, chắc Thi Trường Uyên sắp hạ triều rồi, y cầm chậu sứ, quyết định tới đó ôm cây đợi thỏ, sau đó căn dặn đối phương vài điều.
Nấm thích chỗ râm mát ẩm ướt nên phải tưới nước mới được.
Lâm Linh cứ tưởng mình thong thả đi tới đó sẽ gặp mọi người hạ triều, nhưng kỳ quái là con đường dẫn đến điện Kim Loan vắng ngắt, không có cung nhân qua lại, các thị vệ canh gác đều cúi gằm mặt, tinh thần sa sút.
"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng——"
Đứng ngoài điện Kim Loan vẫn nghe được tiếng kêu thảm bên trong.
"Thần biết tội, thần chịu phạt! Nhưng thần trung thành với Đại Luật và bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng, tuyệt đối không có ý đồ gì, xin bệ hạ minh giám——"
Đại thần kia quỳ rạp dưới đất lạy như tế sao, đập đầu mạnh đến nỗi chảy máu, vết máu nhuộm đỏ sàn đá cẩm thạch của điện Kim Loan.
"Tha?"
Thi Trường Uyên đi từng bước xuống bậc thang tượng trưng cho địa vị của mình, đến trước mặt thần tử giữa điện Kim Loan kia rồi lạnh lùng nói, "Tham ô nhận hối lộ, che giấu lấp liếm để phản tặc có cơ hội lợi dụng. Làm sao tha cho ngươi được đây?"
Sau đó một tiếng rú thảm thiết vang lên, Lâm Linh đi tới cửa hông đại điện, dù cách mấy tấm bình phong và màn che vẫn nhìn thấy màu đỏ chói mắt kia.
Y dừng chân lại rồi đứng sững tại chỗ.
Mấy cấm vệ quân mặc áo giáp lập tức bước tới lôi tù nhân đã bất tỉnh ra khỏi đại điện.
Người kia chỉ rên rỉ chứ không kêu cứu được nữa, vết máu loang lổ kéo dài từ điện Kim Loan ra đến cổng cung.
Máu dính đầy bậc cửa và thềm đá xanh là lời cảnh cáo rõ ràng và sự răn đe mạnh nhất.
Thi Trường Uyên rảy máu trên tay, Thuận Đức dâng khăn lên nhưng hắn không cầm.
Hắn đi từng bước trở về đài cao, máu tươi dính vào cột bạch ngọc, dính vào tay vịn quyền lực, cuối cùng nhỏ xuống ngai vàng.
"Vụ án này nếu các ái khanh có việc gì thì khởi bẩm, không có thì bãi triều."
Người trong điện quỳ rạp dưới đất, không ai trả lời.
Thuận Đức nhìn sắc mặt Thi Trường Uyên, hô to một tiếng "bãi triều" rồi theo đế vương rời khỏi trắc điện, bỏ lại đám thần tử phía sau.
Hai người đi vòng qua tấm bình phong, vừa vén màn lên thì thấy Lâm Linh ôm một cái chậu đứng ngơ ngác sau cửa ——
Thi Trường Uyên khựng lại, "Ngươi tới đây làm gì?"
Lâm Linh chậm chạp chớp mắt, giọng điệu vẫn như thường lệ, "Tới tìm ngươi."
Nói xong Lâm Linh đưa cái chậu trong tay tới trước mặt Thi Trường Uyên, "Lâu lắm rồi ngươi không tưới nước, nấm sắp chết rồi nè."
Thi Trường Uyên nhìn thiếu niên trước mặt, Lâm Linh không có cảm giác gì nhưng Thuận Đức bên cạnh lại hết sức hồi hộp.
Tuy bệ hạ rất cưng chiều thiếu niên này nhưng giờ hắn đang tức giận......
Thuận Đức lén lút quan sát, quả nhiên đế vương trước mặt không cầm lấy chậu hoa mà hờ hững hỏi lại, "Nuôi chết thì sao?"
"Ta cũng không biết nữa." Lâm Linh tỏ vẻ khó xử, ngây ngốc nhìn cây nấm nhỏ trong tay, "Ta chưa bao giờ tặng bào tử cho ai cả."
Thấy vẻ bối rối của Lâm Linh, Thi Trường Uyên cố ý cho mọi người lui ra rồi chờ cây nấm nói tiếp.
"Ừm...... Chắc sẽ mất hết tu vi rồi biến về nguyên hình." Lâm Linh thấy chỉ còn lại mình và đối phương thì lẩm bẩm suy đoán, "Hoặc là bị thương chẳng hạn?"
"Dù sao cũng sẽ xảy ra vấn đề, cho nên ngươi không...... không được bỏ bê đâu đấy!"
Thi Trường Uyên không ngờ tinh quái lại dễ dàng tiết lộ nhược điểm của mình như vậy, trầm mặc giây lát rồi hỏi, "Vậy mà ngươi còn dám đưa cho trẫm nuôi à?"
"Không sao!" Lâm Linh nói ngay chẳng chút do dự, lại chìa chậu hoa tới trước, "Ngươi cẩn thận chút xíu sẽ không làm chết đâu."
Thi Trường Uyên vô thức đưa tay định cầm lấy, nhưng vừa giơ tay lên thì vết máu kinh khủng lập tức lộ ra làm hắn cứng đờ.
"Ngươi không sợ à?"
Thi Trường Uyên giữ nguyên tư thế này hai ba giây, sau đó hỏi y.
Lâm Linh ngoẹo đầu, vẫn đang chờ đối phương cầm lấy chậu, không rõ tại sao Thi Trường Uyên đột nhiên hỏi câu này, "Sợ gì cơ?"
Sợ quân vương tàn bạo lấy hình phạt tàn khốc và tước đoạt sinh mệnh người khác làm niềm vui.
Hoặc là sợ giao điểm yếu của mình cho một kẻ không đáng tin cậy——
Thi Trường Uyên suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không nói ra mà chỉ âm thầm thở dài.
"Thôi bỏ đi."
Có nói cũng không hiểu.
Tinh quái ngây thơ này một khi đã tin tưởng ai thì dù có bị nuôi chết thật, bị mất hết tu vi cũng chỉ nghĩ đối phương sơ ý mà thôi.
Thi Trường Uyên vẫy tay gọi Thuận Đức đem khăn tới, tỉ mỉ lau sạch vết bẩn trên tay trước mặt Lâm Linh, không hề e ngại đối phương.
Lâm Linh cũng nhìn chằm chằm động tác của Thi Trường Uyên, ánh mắt bình tĩnh như thể Thi Trường Uyên đang lau nước bình thường.
"Xong rồi."
Thi Trường Uyên lau sạch hai tay rồi bảo Lâm Linh, "Đưa đây cho trẫm."
Lâm Linh đặt chậu vào lòng bàn tay Thi Trường Uyên, chớp mắt mấy lần rồi đột nhiên nói, "Ta không sợ đâu."
Nghe vậy Thi Trường Uyên kinh ngạc nhíu mày, cây nấm không mấy thông minh thế mà hiểu được câu hỏi lúc nãy của hắn.
"Sao phải sợ chứ?" Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh.
"Ngươi có hung dữ với ta đâu."