Thi Trường Uyên bị chọc cười, vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức tan đi.
"Ừ. Không hung dữ với ngươi đâu."
Cây nấm nghe Thi Trường Uyên khẳng định lần nữa thì vênh mặt lên, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực nói với vẻ tự hào, "Ta biết mà, ta cũng đâu phải đồ ngốc."
"Chắc chắn bọn họ làm chuyện xấu nên mới bị ngươi phạt." Lâm Linh thản nhiên nói, "Nấm không làm chuyện xấu đâu."
Lâm Linh vừa nói vừa đi theo Thi Trường Uyên về ngự thư phòng.
Thuận Đức đi phía sau, nhìn đế vương tự tay cầm chậu chứ không nhờ người khác rồi lại nhìn thiếu niên líu lo bên cạnh, hắn âm thầm đi chậm lại cho hai người có không gian riêng tư.
Cả ngày Lâm Linh ngồi cạnh bàn làm việc của Thi Trường Uyên nói không ngớt miệng.
Mới đầu là hướng dẫn đối phương cách chăm nấm và những điều cần lưu ý, sau đó kể những chuyện kỳ lạ hoặc linh tinh vụn vặt.
Mỗi câu Thi Trường Uyên đều nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại trả lời ngắn gọn, đến khi cây nấm mệt nhoài ngủ thiếp đi.
Ngự thư phòng vốn im ắng giờ lại náo nhiệt hiếm thấy, tràn ngập tiếng cười nói.
Thần kinh vốn căng thẳng của các cung nhân xung quanh cũng vô thức thả lỏng.
Gió chớm thu thổi qua cửa sổ, Thi Trường Uyên nhìn thiếu niên gối đầu lên bàn làm việc rồi gọi Thuận Đức đem áo choàng tới.
"Bệ hạ, Lâm công tử nằm đây......"
Thuận Đức định đắp áo choàng cho Lâm công tử nhưng Thi Trường Uyên đã cầm lấy áo, thế là hắn lúng túng đứng một bên.
"Cứ để y ngủ ở đây đi."
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh nằm bên trái rồi cầm tấu chương lên.
Khi Lâm Linh tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường quý phi trong thiên điện, trên người đắp một chiếc áo choàng nhăn nhúm.
Bên ngoài đã là canh năm, Thi Trường Uyên vào triều từ sớm, để lại ba cung nhân hầu hạ trong thiên điện.
"Lâm công tử dậy rồi ạ?"
Một tiểu thái giám đi tới hỏi khẽ, "Có cần dùng bữa không ạ?"
Cây nấm nhỏ mơ màng ngồi dậy, đờ đẫn nhìn khung cảnh và cung nhân xung quanh, đầu óc từ từ khởi động, sau đó giật mình kêu lên.
"Ngươi, ta ——"
Cây nấm nói năng lộn xộn, không biết phải nói gì.
Đây là lần đầu tiên y ngủ quên trước mặt nhân loại.
Trước đây dù Lâm Linh có ở trong ngự thư phòng muộn cỡ nào, khi Thi Trường Uyên tắt đèn ngủ thì y sẽ lập tức nhảy lên xà nhà đóng vai ám vệ, trở về nơi ẩn nấp của mình.
Đây chỉ là động tác giả cho người khác thấy mà thôi, ngay khi nhảy lên xà nhà y sẽ biến thành nấm để ngủ.
Tất nhiên nấm cũng không có thói quen bị người khác gọi dậy mà luôn ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó tìm cơ hội xuất hiện trước mặt Thi Trường Uyên.
Vì vậy cây nấm cảm thấy mình đóng vai ám vệ rất đạt, chẳng có chút sơ hở nào.
Nhưng lần này thì tiêu rồi——
Cây nấm trùm áo choàng lên đầu giả chết.
Nhưng rõ ràng tiểu thái giám này không tinh ý như Thuận Đức, trong bóng tối hắn không nhìn thấy vẻ mặt Lâm Linh, cũng không nghe y trả lời nên rụt rè hỏi lại lần nữa.
"Lâm công tử, có cần dùng bữa không ạ?"
Giường quý phi im ắng mấy giây, sau đó một âm thanh trầm đục vang lên như có vật nặng rơi xuống đất.
Lâm Linh nhảy phóc xuống giường rồi vọt tới trước mặt tiểu thái giám, "Ý ngươi nói ăn cơm đúng không?"
Hai mắt Lâm Linh sáng rực trong bóng tối, lộ rõ vẻ hân hoan phấn khích.
Y chưa bao giờ ăn món của nhân loại cả!!!
Tiểu thái giám bị Lâm Linh làm giật mình nên càng lắp bắp hơn, "Dạ, dạ......"
"Được! Chúng ta đi thôi!"
Mục tiêu của Lâm Linh hết sức rõ ràng, cầm lấy một cái đèn lồng nhỏ rồi lao ra khỏi cửa trong buổi sáng tinh mơ.
Tiểu thái giám ngơ ngác, đang định truyền lệnh thì thấy Lâm công tử đi thẳng tới nhà bếp, hắn chỉ có thể run rẩy theo sau.
Mới năm giờ sáng nhưng ngự thiện phòng đã tất bật hối hả, đế vương ăn sáng lúc chín giờ nên họ phải chuẩn bị những món tinh xảo cầu kỳ trước lúc đó.
Thế là Thi Trường Uyên hạ triều hấp tấp về ngự thư phòng chẳng thấy nấm đâu.
Sau khi hỏi cung nhân, hắn bóp trán, lần đầu tiên hạ mình đi tới nhà bếp.
Vừa bước vào ngự thiện phòng hắn đã nghe thấy tiếng cười nói rộn rã bên trong, còn có đầu bếp nữ luôn miệng nhắc "ăn chậm thôi", "coi chừng nghẹn đấy".
Người mà hắn muốn bắt về giống như cá gặp nước, hết gọi dì lại gọi thím, dỗ cả ngự thiện phòng mụ mị đầu óc, có món gì cũng cho y nếm thử.
Sau khi Thuận Đức bước vào phòng hô một tiếng thì cảnh tượng này bị phá vỡ trong nháy mắt, mọi người hoảng sợ quỳ xuống.
Mọi người nhanh nhẹn quỳ lạy khiến Lâm Linh chậm nửa nhịp trở nên nổi bật, y thoáng giật mình, tựa như hạc giữa bầy gà, bị Thi Trường Uyên nhìn thấy ngay.
Thi Trường Uyên thấy hai má Lâm Linh phồng lên, đứng như trời trồng, rõ ràng vừa nhét điểm tâm vào miệng nhưng chưa kịp nuốt.
Hắn điềm tĩnh phất tay, những người khác đều lui ra sau bếp, chỉ còn lại cây nấm lấm lét như ăn trộm trước mặt.
"Sao không ăn nữa?"
Giọng Thi Trường Uyên mang theo ý cười nhưng không hiểu sao lại làm Lâm Linh rùng mình. Y chớp mắt nhìn hắn với ánh mắt hết sức vô tội.
Làm sao bây giờ, hình như hắn đang giận thì phải......
Ánh mắt kia vừa thẳng thắn vừa dễ đoán, thoạt nhìn như đang hỏi Thi Trường Uyên.
Thi Trường Uyên im lặng, Lâm Linh cũng không nói gì, hai người giằng co một hồi, cuối cùng Thi Trường Uyên thở dài thườn thượt.
Hắn đưa tay bóp gáy Lâm Linh như bắt mèo nhà mình ăn vụng, "Nuốt trước đi đã."
Đã không nỡ mắng mà còn phải lo mèo bị mắc nghẹn nữa.
Lâm Linh nhai hàm bên trái, nhai mỏi lại chuyển sang hàm bên phải, các cung nhân thái giám đi theo Thi Trường Uyên đều muốn xem cây nấm ăn gì, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào y.
Cây nấm chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, vì hồi hộp căng thẳng nên nhai vừa nhanh vừa vội.
Thi Trường Uyên bóp má Lâm Linh rồi bất lực nói, "Coi chừng cắn trúng lưỡi bây giờ."
Lâm Linh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hai mắt sáng lấp lánh, hỏi Thi Trường Uyên, "Ngươi hạ triều rồi à?"
"Ừ." Ngón cái Thi Trường Uyên vô thức xoa má Lâm Linh.
Xoa và bóp là hai cảm giác khác nhau, da nấm tinh vừa trắng vừa mềm, khi bóp nhẹ sẽ hằn dấu tay, tựa như đang bóp nấm thật, chỉ cần bóp mạnh chút xíu sẽ chảy nước.
Nhưng xoa nhẹ thế này lại cảm nhận được da thịt chân thực hơn.
Lâm Linh rụt cổ cười nói "Nhột quá" rồi nghiêng đầu né tránh, Thi Trường Uyên lập tức thu tay lại.
"Trẫm vào triều vất vả mà ngươi sung sướng quá nhỉ."
Lâm Linh chột dạ nhìn lảng đi chỗ khác.
Y biết năm giờ sáng Thi Trường Uyên phải vào triều, đến trưa mới được ăn bữa chính, trong lúc đó còn phải tiếp rất nhiều đại thần nên chỉ có thể ăn chút điểm tâm.
"Đâu có, ta cũng đang làm việc chăm chỉ mà!" Cây nấm không mấy thông minh vắt óc tìm cớ, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại.
"Ta là ám vệ của ngươi đúng không? Nhiệm vụ của ám vệ là bảo vệ ngươi an toàn mà!"
Lâm Linh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ta chỉ đang thử độc giùm ngươi thôi!"
Nấm độc thử độc, khó thế cũng nghĩ ra.
Thi Trường Uyên cười hỏi, "Ồ, vậy có phát hiện được gì không?"
"Thử xong rồi!"
Lâm Linh hăng hái đếm ngón tay kể vanh vách, "Bánh quế rất ngọt, bánh táo gai hơi chua, bánh trứng ngàn lớp mà chú đầu bếp mới phát minh ra mặc dù làm hơi cực nhưng ăn ngon lắm!!!"
Thi Trường Uyên tỏ vẻ "biết ngay mà", thản nhiên bình luận, "Háu ăn."
Thấy Lâm Linh không phục, Thi Trường Uyên chợt hỏi, "Trước đây ngươi ăn những gì?"
"Nấm đâu cần ăn."
Liên quan đến thân phận cây nấm của mình, Lâm Linh hết sức thận trọng, kề vào tai đế vương nói ra bí mật chỉ có hai người biết.
"Chúng ta mọc ở chỗ tối tăm ẩm ướt là có thể lớn rồi."
Động tác này thật sự quá thân mật, Thi Trường Uyên ngước mắt nhìn một vòng, các cung nhân xung quanh đều cúi gằm mặt không dám hó hé.
Thi Trường Uyên nghe vậy thì hiểu ngay, "Đây là lần đầu tiên ngươi ăn à?"
Lâm Linh vội vàng gật đầu rồi nhìn Thi Trường Uyên bằng ánh mắt vô tội hơn, trên mặt viết đầy câu "Không thể cưỡng lại cám dỗ".
Thi Trường Uyên cười khẽ rồi thở dài nói, "Tội nghiệp ghê."
"Nhưng đây là những món chưa hoàn thiện nên chưa phải là ngon nhất đâu."
Thi Trường Uyên nhìn thiếu niên vui đến nỗi quên hết trời đất trước mặt, đưa tay bóp nhẹ gáy Lâm Linh rồi dụ dỗ, "Muốn nếm thử ngự thiện không?"
"...... Ngự thiện?"
Hai mắt Lâm Linh sáng lên, mặc dù không biết cái tên "Ngự thiện" khó hiểu này là món gì nhưng y luôn tin tưởng tài nghệ ẩm thực đỉnh cao của con người!
"Được được! Để ta thử xem!"
Lâm Linh gật đầu lia lịa, sau đó quay người định chui vào bếp, nhưng Thi Trường Uyên đã lường trước nên túm gáy y lại.
"Ngự thiện không phải món ăn vặt." Thi Trường Uyên kiên nhẫn hiếm thấy. "Đó là cách gọi chung dành cho món ăn của đế vương, dù ngươi có hỏi thì bọn họ cũng không dám đưa cho ngươi đâu."
Thi Trường Uyên cúi xuống gần Lâm Linh, bốn mắt nhìn nhau, hắn thong thả nói từng chữ, "Ngươi không ăn được đâu."
Nghe thấy ba chữ "không ăn được", Lâm Linh như gặp sét đánh giữa trời quang.
"Được rồi." Thi Trường Uyên đứng thẳng lên, giọng điệu hờ hững như chưa có chuyện gì xảy ra, "Nếu ngươi ở đây chơi vui như vậy thì khỏi cần lo nữa."
"Trẫm mới hạ triều, chưa uống giọt nước nào, không ở lại với ngươi đâu."
Nói xong Thi Trường Uyên quay lưng đi, đám cung nhân cũng lũ lượt theo sau.
"Ây dà!"
Thuận Đức đi sau lưng Thi Trường Uyên cố ý bước chậm lại, khi đi ngang qua Lâm Linh, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhắc khẽ, "Lâm công tử, ngươi thử nghĩ xem người nào có thể ăn được, sau đó năn nỉ hắn đi!"
Lâm Linh đột nhiên hiểu ra, quay người chạy theo Thi Trường Uyên.
"Bệ hạ, chờ ta với! Bệ hạ!"
Thiếu niên phía sau gọi một tiếng "bệ hạ", đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu chân thành tha thiết chưa từng thấy, tựa như đến giờ mới hiểu được đế vương trước mặt có ý nghĩa như thế nào trên thế gian.
Khóe miệng Thi Trường Uyên hơi nhếch lên, cố tình đi chậm lại.
Lâm Linh mới chạy mấy bước đã thở hồng hộc, đi cạnh Thi Trường Uyên với đôi mắt sáng rực, từ từ xáp lại gần rồi nũng nịu hỏi.
"Bệ hạ có cần người ăn chung không?"
"Nhìn ta nè nhìn ta nè!"