Chắc khoảng nửa tiếng sau, cảnh tượng trước mắt tôi đột nhiên lại thay đổi, biến thành một mảng hồng rực. Khắp xung quanh toàn là hoa màu hồng nở rộ, mà quái dị hơn là cảnh tượng kế tiếp, tôi nhìn thấy cô bạn học mà tôi thầm yêu bấy lâu, Quản Vũ, đang xuất hiện bên vệ đường phía trước.
Cô ấy vừa mỉm cười với tôi vừa… bắt đầu cởi đồ! Từng chiếc một, nhìn đến mức tôi cả người nóng bừng lên. Thật sự là quá gợi cảm! Vừa nghĩ tôi vừa nhỏ giọng nói với gà vàng: “Anh Gà, chạy chậm chút đi, chỉ cần chậm một chút thôi mà.”
Nhưng gà vàng thì cóc thèm để ý đến tôi, vẫn cứ lao đi như bay. Đúng lúc Quản Vũ chuẩn bị cởi đến áo n.g.ự.c thì con gà chạy vụt qua bên cạnh cô ấy. Trong lòng tôi tức muốn chết, chỉ còn chút xíu nữa thôi! Chỉ còn chút xíu nữa là tôi có thể được nhìn thấy “tiểu vũ trụ thần bí” trên cơ thể Quản Vũ rồi. Tôi cảm thấy cổ mình bắt đầu bất giác muốn quay lại. Không được, không được! Quay lại là xong đời. Không thể quay đầu!
Càng khó chịu hơn là, giọng của Quản Vũ bỗng vang lên ngay sát tai tôi, tôi còn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở thơm mát của cô ấy khi nói chuyện. Cô ấy dùng giọng vừa quyến rũ, vừa ngọt ngào, lại còn thở dốc nói:
“Cưng ơi, người ta không còn mặc gì nữa rồi, chẳng lẽ anh không muốn nhìn sao?”
Đó chỉ là thân thể trần truồng của mẹ! Đó chỉ là thân thể trần truồng của mẹ! Không được quay đầu lại! Đó chỉ là thân thể trần truồng của mẹ!!! Tôi nhắm chặt mắt, trong đầu liên tục lặp lại câu thần chú ấy.
Tiếng nói phía sau lại vang lên:
“Nhìn một chút mà~~ chẳng lẽ anh không thích người ta sao?”
Tôi thề, tôi thật sự sắp bị ép khóc rồi. Thứ này đúng là tra tấn c.h.ế.t người, lại còn lợi dụng nỗi khổ sở của một thiếu niên còn trinh để dụ dỗ tôi. Lúc đó tôi thật sự có cảm giác thôi thì nhìn đại đi, c.h.ế.t cũng được. Tôi chỉ còn cách gom hết chút lý trí và sức lực còn sót lại, gào to một tiếng:
“Nhìn mẹ mày ấy! Cút!! Đợi ông mày quay về rồi sẽ theo đuổi mày cho bằng được, lúc đó đến khách sạn mà nhìn cho đã!!!”
May mà bị tôi hét một tiếng như vậy, tiếng thở dốc phía sau liền biến mất.
Tôi vẫn còn bàng hoàng, không biết là nên mừng hay nên tiếc nữa. Cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, biến thành con đường trong thị trấn Long Giang quen thuộc với tôi. Người đi đường xung quanh dường như không nhìn thấy tôi, tôi cứ thế cưỡi trên con gà vàng, oai phong chạy vèo vèo trên làn xe cộ. Bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra tôi và con gà đều trong suốt, mấy chiếc xe còn có thể xuyên qua người chúng tôi. Phải nói thật là—cảm giác này, quá là kích thích!
Sắp rồi, sắp rồi, tôi đã thấy bệnh viện huyện ở ngay phía trước. Mẹ nó, lần này đúng là đại nạn không c.h.ế.t thật rồi. Trong lòng vui mừng khôn xiết, phải nói cảm giác sống lại sau khi cận kề cái c.h.ế.t thật sự tuyệt vời. Sau lần trải qua sinh tử này, tôi đã hiểu ra được rất nhiều đạo lý, cũng trưởng thành hơn không ít, nhưng tôi vẫn chưa biết rằng, sau này còn rất nhiều thứ nguy hiểm đang chờ đợi mình.
Con gà vàng không hề chậm lại, hai chân gà cứ thế quẫy liên hồi, phóng vút vào bệnh viện, đưa tôi tới trước phòng bệnh của mình. Tôi nhìn thấy các anh chị tôi đang ngủ thiếp trên ghế ở hành lang bệnh viện. Họ thật sự lo cho tôi đến thế.
Aizz... thì ra cuộc sống lại đẹp đến vậy.
Cuộc sống tốt đẹp ơi, anh đây quay về rồi đây!
“Tiểu Phi, vi sư lúc nãy quên mất một chuyện.” Là giọng của Cửu Thúc, tuyệt đối không thể sai được. Có lẽ vì phòng bệnh ở ngay trước mắt, cũng có thể là vì lúc này tôi đã hoàn toàn mất cảnh giác, hoặc là vì tôi đang đắc chí quá mức mà sinh ra họa từ trong vui. Vừa nghe thấy tiếng của Cửu Thúc, tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Nhưng đứng sau tôi lại không phải là Cửu Thúc, mà là một bà lão mặc đồ trắng, mặt nhọn má hóp, đang nở nụ cười lạnh lẽo với tôi.
Xong rồi! Lần này xong thật rồi!!
Tôi thấy sau lưng bà già kia xuất hiện một làn sương mù đen kịt, bên trong vươn ra vô số cánh tay đang lao tới kéo tôi.
Đm! Lật thuyền trong mương rồi! Lần này tiêu thật rồi!
Ngay trước cửa mà lại để mình ngã sấp mặt thế này. Cánh cửa đã ngay trước mắt, giờ tôi chẳng màng gì nữa, lập tức phóng người khỏi lưng gà, điên cuồng lao vào trong phòng. Nhưng có vẻ đã muộn rồi, những bàn tay đó đã túm lấy tôi, kéo tôi ra sau.
Chết tiệt! Chẳng lẽ tôi lại c.h.ế.t như thế này sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim tôi lạnh toát. Cho dù có phải chết, thì cũng không thể c.h.ế.t mờ mịt như thế này, c.h.ế.t cách thân xác chưa đến mười mét thế này chứ! Tôi không cam tâm! Tôi không cam tâm!!
Ngay khi tôi sắp bị kéo vào bóng tối, không biết con gà vàng bị kích thích gì, đột nhiên nó cất lên một tiếng gáy thật lớn. Những bàn tay đang giữ lấy tôi dường như bị tiếng gáy đó làm cho khiếp sợ, tôi lại lấy lại được tự do. Bà già kia thấy vậy liền nhào tới con gà vàng, há miệng ra cắn chặt lấy cổ nó.
Những bàn tay kia lại tiếp tục vươn về phía tôi, nhưng lúc này tôi đã chớp lấy thời cơ, không chạy giờ thì đợi đến bao giờ nữa, lập tức lấy đà, như một con hổ lao qua tường chui vào phòng. Nhắm thẳng tới thân thể mình đang nằm bất động trên giường bệnh, đeo máy thở và truyền dịch, tôi liền lao thẳng vào cơ thể đó.
Trước mắt tối sầm, khắp người như bị rã rời, cảm giác đói khát lập tức kéo đến, đầu thì căng tức. Tôi mở bừng mắt, phát hiện cha tôi đang ngồi bên giường, mắt đỏ ngầu. Thấy tôi tỉnh lại, ông lập tức ôm chầm lấy tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cha khóc. Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, tôi cũng bật khóc theo.
Mấy anh chị đang ngủ ngoài hành lang nghe thấy tiếng liền chạy vào xem tôi. Nhìn bọn họ, tôi lúc này mới thật sự cảm nhận được thế nào là trở về từ cõi chết. Một lúc sau, bác sĩ đến, đẩy tôi đi làm một loạt kiểm tra, xác nhận là không có vấn đề gì, lúc đó người nhà tôi mới thật sự yên tâm.
Tôi nằm trên giường bệnh, cha kể lại toàn bộ sự việc cho tôi. Thì ra hôm đó tôi uống say rồi nhảy xuống sông, may mà Dương Húc và Lão Giả chạy tới kịp thời kéo tôi lên, tôi đã hôn mê suốt một ngày. Bác sĩ nói nếu tôi không tỉnh lại, rất có khả năng sẽ thành người thực vật. Hôm qua bà nội nằm mơ thấy tôi, rồi bảo cha tôi làm đúng như lời tôi dặn trong mộng, quả nhiên hôm nay tôi đã tỉnh lại.
Chuyện này thật giống như một giấc mơ, tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi biết rõ, đây tuyệt đối không phải là mơ, vì ký ức về Âm thị, về Cửu Thúc trong đầu tôi vẫn còn rõ ràng như in. Còn cả quyển Tam Thanh Thư, tôi vẫn nhớ rành rọt từng chữ một trong đó.
Tôi hỏi cha tôi, con gà vàng đó sao rồi. Cha chỉ vào góc tường và nói: “Vừa chạy vào phòng bệnh thì nó kêu lên một tiếng, rồi tắt thở luôn.”
Tôi nhìn sang, thấy con gà đã cứu mạng tôi đang yên tĩnh nằm đó, lòng tôi tràn ngập biết ơn. Chính sự biết ơn này khiến tôi về sau không bao giờ ăn thịt gà nữa.
Tôi nói với cha: “Con gà này đã cứu mạng con, cha nhớ chôn cất nó đàng hoàng nhé.”
Sau hai tuần nằm viện theo dõi, tôi được xuất viện về nhà. Bà nội đã nấu một bữa cơm thật thịnh soạn đón tôi về. Vừa ăn cơm, tôi âm thầm thề rằng, từ nay về sau nhất định phải trân trọng tất cả những gì mình đang có. Ăn xong, tôi còn giúp bà dọn bát đũa, bà khen tôi nay đã hiểu chuyện.
Tối hôm đó, tôi lại mơ thấy bà lão kia. Chỉ là lần này bà ta đã thay bộ trang phục khác, trông giống như Thổ địa trong miếu.
Bà ta nói với tôi: “Oán thù đã trả, số ngươi chưa tận, từ nay ta sẽ không quấy nhiễu nữa. Giờ ta đã thành bảo gia tiên nhà ngươi rồi.”
Tỉnh dậy, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Tôi còn đặc biệt đến trước bàn thờ thắp một nén hương. Chuyện này coi như đã khép lại từ đây.
Về phần trường học, do tôi tỉnh lại khá nhanh, lại dặn người nhà đừng truy cứu trách nhiệm của thầy Giả, vì thầy đưa chúng tôi ra ngoài chơi cũng không sai. Tất cả đều là số mệnh. Vậy nên phía nhà trường hoàn toàn không biết chuyện gì, thầy Giả với thầy Trương vô cùng cảm kích, đã mời tôi uống một chầu.
Uống xong, bọn tôi lại vừa loạng choạng vừa đi học tiết chiều. Trong xưởng vẽ, mấy cô nàng và mấy “bóng hồng phi giới tính” cũng đến hỏi han, khiến anh đây xúc động không thôi.
Giờ tôi thật sự tin vào số mệnh rồi. Tất cả mọi thứ, tôi đều quý trọng hơn rất nhiều. Vì từ lúc nhìn thấy những linh hồn nơi Âm thị, tôi đã tự nhủ — mình phải may mắn hơn chúng nó!
Vẫn là câu nói đó thôi: Cuộc sống thật tươi đẹp, không khí thật trong lành.
Trong lúc học văn hóa trên lớp, tôi thấy Quản Vũ, cô bạn học mà tôi luôn thầm thích. Dáng người uốn lượn của cô ấy vẫn khiến tôi si mê như trước.
Nghĩ đến chuyện trên đường hồi hồn mà không nhìn được cơ thể cô ấy, tôi lại thấy tiếc hùi hụi. Anh đây quyết định phải tỏ tình — vì tôi đã thề, sẽ không để lỡ bất kỳ chuyện gì nữa.
Nhưng… có lẽ số phận vẫn chưa cho phép. Sau giờ tan học, khi tôi vừa tỏ tình, còn chưa kịp nghe cô ấy trả lời, thì bạn trai cô ấy đã xuất hiện, lôi tôi ra nhà vệ sinh “tâm sự” một trận.
Sau khi bị tâm sự cho một đầu đầy cục u, tôi mới hiểu ra: thì ra, cuộc sống này cũng không hoàn hảo như mình tưởng.
Haizz… em gái Quản Vũ , xem ra kiếp này chúng ta vô duyên rồi.