Cửu Thúc thấy tôi kiên quyết như vậy thì mỉm cười mãn nguyện, bắt đầu dạy tôi nhập môn đạo thuật và các yếu quyết cơ bản để vẽ bùa.
Trong tự nhiên tồn tại năm loại khí: Mộc, Hỏa, Thủy, Thổ, Kim – vạn vật đều do năm loại khí này biến hóa mà thành. Đạo thuật chính là mượn khí từ thiên địa bằng kỹ thuật đặc biệt để làm những việc người thường không thể làm được.
Căn bản nhất trong đạo thuật là dùng phù chú để tụ khí. Muốn mượn được thiên khí thì trước hết phải học luyện khí – ví dụ, thân thể con người là một chiếc bình, bình của người thường thì kín mít, không chứa được khí. Còn người học đạo có thể rỗng bình, từ đó tiếp nhận ngoại khí để tăng tu vi.
Cửu Thúc giảng cho tôi những đạo lý đó rồi dặn phải ghi nhớ kỹ, sau khi trở lại dương gian phải chăm chỉ tu luyện. Dù sao thì việc tu luyện tinh thần cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Sau đó, ông bắt đầu dạy tôi cách vẽ bùa. Hóa ra, người học đạo khi vẽ bùa đều phải tắm rửa sạch sẽ, lập đàn tế thần, tiếp đến là rất nhiều công đoạn phức tạp, cuối cùng phải niệm năm chú gồm: Bút chú, Thủy chú, Nghiên chú, Mực chú và Chu sa chú.
Sau khi vẽ xong bùa, phải giữ ngòi bút hướng lên, đầu bút hướng xuống, dồn hết tinh lực vào đầu bút, dùng đầu bút gõ lên giấy phù ba lần. Sau đó dùng Kim Cương kiếm chỉ (tay tạo hình kiếm) để trì chú, khi trì phải dùng lực, biểu hiện ra uy nghiêm của thần lực nhập phù. Cuối cùng, cầm tờ bùa đã vẽ, đưa lướt qua khói lò hương ba vòng – như vậy mới được coi là hoàn thành nghi lễ vẽ bùa.
Còn pháp thuật phù chú mà Cửu Thúc dạy thì không phức tạp đến vậy, chỉ cần trước tiên khấn bái Linh Bảo Thiên Tôn, sau đó niệm Bút chú, Thủy chú, Mực chú, vẽ xong phù thì lại khấn bái Linh Bảo Thiên Tôn lần nữa là được.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Dựa vào cái thân thể nhỏ bé này của tôi bây giờ, đúng là “vẽ phù như ma vẽ bùa”.
Chẳng mấy chốc lại hai ngày nữa trôi qua, những gì cần nhớ tôi cũng nhớ gần hết, cùng Cửu Thúc tán gẫu chuyện phiếm, nghe ông kể lại những lần hàng yêu trừ ma trong đời mình, sau đó tôi lại kể cho ông nghe thế giới bên ngoài bây giờ ra sao. Tôi bảo ông, cái gọi là điện thoại hiếm hoi ở thời của họ, bây giờ gọi là “di động”, là thứ không có dây. Cửu Thúc kinh ngạc thốt lên: “Gà cầm tay?” Tôi cũng không nghe ra ông kinh ngạc cái gì, lại tiếp tục kể, nói rằng giới trẻ bây giờ thích dùng máy vi tính, tức là “máy tính”, lên mạng chat, chơi game, giao tiếp rất thuận tiện. Cửu Thúc lại ngạc nhiên kêu lên: “Máy tính gà? Sao bây giờ gà cũng giống nhện, biết nhả tơ giăng lưới rồi à?” Tôi nghe mà cười không nhịn được, thầm nghĩ ông già quê mùa này đúng là cổ lỗ sĩ. Nhưng cũng chẳng trách được, ông đã c.h.ế.t được bốn, năm chục năm rồi. Tôi cố nhịn cười nói với ông: “Sư phụ, phải biết rằng chữ ‘cơ’ trong máy không phải là chữ ‘kê’ trong con gà đâu mà.” Cửu Thúc vẫn không hiểu nổi những thứ công nghệ cao đó, còn tôi lại không đủ khả năng giải thích rõ ràng, đành cười cười bỏ qua không nói nữa.
Đúng lúc đó, một tiếng gà gáy vang lên. Trong âm cảnh tĩnh mịch rùng rợn này, âm thanh ấy vang lên chói tai đến lạ. Cửu Thúc nhìn tôi, mỉm cười nói: “Đi nhanh đi, đó chính là con gà vàng đến đón con về nhà.”
Tôi nhìn Cửu Thúc, không ngờ lão đầu này cũng biết pha trò. Quả nhiên, từ phương bắc chạy đến một con gà vàng to lớn, từ xa đã nhìn thấy được, càng chạy càng to. Tôi thề với trời, cả đời tôi chưa từng thấy con gà nào to như vậy, to bằng cả con ngựa luôn rồi.
Nhìn con gà vàng càng lúc càng tiến lại gần, tôi quay đầu nhìn Cửu Thúc, trong lòng bỗng dâng lên chút không nỡ rời. Chính ông đã cứu tôi, mười ngày qua còn dạy tôi biết bao nhiêu điều. Không biết sau khi tôi đi rồi, ông sẽ ra sao. Tôi liền hỏi ông: “Sư phụ, con đi rồi, người định thế nào?”
Cửu Thúc nhìn về khách điếm "Bán Bộ Đa", lại mỉm cười với tôi, nói: “Nay tâm nguyện ta đã xong, đương nhiên là phải đến nơi ta nên đến rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái “nơi nên đến” mà Cửu Thúc nói, ai có đầu óc cũng đoán được là nơi nào. Tôi lại hỏi ông: “Sau này con còn được gặp lại người nữa không?”
Cửu Thúc nhìn đứa đồ đệ chỉ có mười ngày duyên phận trước mặt, lấy từ trong áo ra một tờ giấy đã được gấp lại đưa cho tôi, nói: “Gặp chứ. Đây là ngày sinh tháng đẻ của ta, lát nữa trên đường trở về dương gian con hãy mở ra xem. Chỉ cần công lực con đạt đến trình độ nhất định, mỗi tháng vào canh Sửu đêm rằm, con chỉ cần dùng nước giếng bôi lên một chiếc gương, sau đó gọi tên ta, là có thể qua gương mà gặp ta – lúc đó đang ở địa phủ.”
Lúc này, con gà vàng khổng lồ kia đã chạy đến trước mặt tôi, đột nhiên dừng lại. Tôi nghe thấy tiếng bố tôi vang lên trong đầu, ông đang gọi tên tôi.
Cửu Thúc lúc này nói với tôi: “Mau leo lên đi, người nhà con đã gọi tên con chín lần rồi, nếu con không lên kịp, thì sẽ không thể trở về được nữa.”
Chính vào giây phút ly biệt ấy, xúc động dâng trào, tôi lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với Cửu Thúc, rồi phóng người nhảy lên lưng con gà vàng. Lúc này, Cửu Thúc nói với tôi: “Trên đường trở về, nhất định sẽ có du hồn muốn kéo con xuống. Nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được quay đầu lại.”
Tôi ngồi trên lưng con gà vàng, lúc này cha tôi đã gọi tên tôi đến tám lần. Sắp phải rời đi, tôi vừa khóc vừa hướng về phía Cửu Thúc hét lên: “Cảm ơn người! Sư phụ! Cảm ơn người đã cứu mạng con!!”
Vừa dứt lời, tiếng gọi thứ chín của cha tôi vang lên, con gà vàng như bị thứ gì đó kéo đi, bắt đầu chạy nhanh về phía trước. Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, nhưng không dám ngoái đầu lại. Chỉ nghe thấy giọng nói của Cửu Thúc vang lên phía sau: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được quay đầu lại! Sau khi trở về nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không được dùng phù chú lừa gạt tiền bạc! Nhớ lấy, phải giữ mình trong sạch!!”
Lời của Cửu Thúc vang vọng bên tai tôi, chẳng biết từ lúc nào những câu ấy đã khắc sâu vào tận hồn phách, về sau tôi mãi mãi không thể quên được. Tôi mở tờ giấy ông đưa ra, thấy bên trên viết mấy dòng: “Ngụy Phong Kiều, sinh vào giờ Sửu, ngày hai mươi bảy tháng Chạp, năm Nhâm Thìn.” Tôi thầm nghĩ, chẳng trách lão đầu này lại dặn mình phải chờ trên đường mới được mở ra, cái tên nữ tính như thế quả thật không hợp chút nào với hình tượng của ông, thì ra là sợ mất mặt. Ha ha.
Tôi nhét tờ giấy ấy vào túi áo, rồi dùng hai tay ôm chặt lấy con gà vàng. Đừng nói, con gà này chạy nhanh thật, nhanh đến mức tôi không còn nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, cứ như đang ở trong hiệu ứng đặc biệt vậy. Tôi dứt khoát nhắm tịt mắt lại, chỉ nghe tiếng gió vù vù lướt qua bên tai.
“Tiểu Phi, con đi đâu vậy?” Bỗng nhiên giọng bà nội tôi vang lên sau lưng, khiến tôi giật mình, chẳng lẽ đã đến nơi rồi? Không đúng, con gà vàng vẫn chưa dừng lại, chắc đây chính là chiêu trò của những du hồn mà Cửu Thúc đã cảnh báo, chúng dùng thân ảnh người thân để dụ tôi quay đầu lại. Tuyệt đối không được quay lại, quay lại là hỏng chuyện. Tôi làm như không nghe thấy gì.
Một lúc sau, âm thanh ấy biến mất. Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã không còn ở Âm thị nữa, con gà vàng vẫn đang chạy. Cảnh tượng trước mắt trông rất giống vùng ngoại ô mà bọn tôi từng ra ngoài ký họa, khắp nơi là một màu xanh biếc, tuy không có hoa nở nhưng lại thoảng một mùi hương kỳ lạ. Hương thơm ấy như có ma lực, khiến tôi có cảm giác muốn nhảy xuống khỏi con gà để đi tìm nguồn gốc của nó. Tôi vội vàng kéo cổ áo lên che mũi lại. Trong lòng thầm nghĩ, c.h.ế.t tiệt, sao con đường về nhà lại gian nan thế này. Tôi lập tức căng não, nâng cao cảnh giác, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì.
May mà con gà vàng này như ăn phải thuốc kích thích, vẫn cứ chạy như bay. Đột nhiên, phía trước có một người lao ra, tôi vừa nhìn thì: má ơi, chẳng phải là Dương Húc sao? Cậu ta vung vẩy hai cánh tay hét lớn với tôi: “Mày đi đâu đấy, bọn tao đang chờ mày uống rượu đây này!” Dứt lời, cậu ta chắn ngay trước đường chạy của con gà vàng. Nhưng con gà cứ như không nhìn thấy gì, vẫn lao tới với tốc độ bảy mươi cây số một giờ. “Bốp!” một tiếng, nó hất văng Dương Húc đi như quả bóng, người bị b.ắ.n ngược ra phía sau, nằm sõng soài trên đường, Dương Húc thảm thiết kêu lên: “Thôi Tác Phi, cứu tao với!”
Tôi chẳng thèm quan tâm, ôm chặt lấy con gà vàng cười ha ha: “Cứu mẹ mày ấy! Anh Gà, đ.â.m đã lắm luôn!”
Tôi cũng đoán được phần nào, mấy du hồn này có thể chui vào đầu tôi, rồi dùng hình dạng bạn bè người thân để tạo ra ảo ảnh. Nhưng mấy con du hồn này đúng là không có não, chúng không biết bạn bè dùng để làm gì à? Bạn bè là để giẫm lên đấy! Ha ha! Nói thật chứ, mức độ tôi hiểu Dương Húc giống như nông dân hiểu về phân bón vậy. Một thằng bóng gió như thế mà dám chặn đường gà lao đầu vào chỗ chết?