Tôi với Dương Húc đang hăng say bắt, mới nửa tiếng mà đã gom được hơn ba bốn chục con, cơ bản là đủ rồi. Nhưng mà giờ mà về sớm thì thể nào cũng bị hai ông thầy già sai như trâu, nên chúng tôi quyết định cứ giả vờ túc tắc bắt tiếp cho đỡ bị gọi việc.
Tôi và Dương Húc vừa nhẩn nha vừa tán chuyện linh tinh.
Cậu ta nói:
“Ê, mày biết không, con nhỏ Dương Lôi lớp mình hình như mới chia tay với thằng nhóc học bên lớp Một rồi đó.”
Tôi đang vọc nước, nghe xong khoái chí, liền trêu:
“Ơ hơ, này anh Âm, thông tin nhanh nhạy ghê ha, mày… đang thầm thích nó đúng không? Nói thật đi, có phải ngày nào cũng lén lút đi theo dõi nó không?”
Dương Húc nghe vậy mặt đỏ như gấc, nói lắp bắp:
“Ai, ai đi theo! Nếu tao có thì cũng phải theo mấy đứa xinh xinh!”
Nhìn dáng vẻ của cậu ta mà tôi buồn cười không chịu được, cười hì hì nói:
“Tao không tin!”
Dương Húc quát lại:
“Thật mà! Nếu tao mà thích nó thì để mày tạt nước vô mặt tao cũng được!”
Tôi há hốc mồm. Trời ơi cái yêu cầu gì kỳ cục vậy?! Cơ hội như này đời đâu có nhiều, thế nên tôi múc ngay một vốc nước tạt thẳng vô mặt cậu ta!
Dương Húc còn chưa kịp phản ứng thì đã ướt nhẹp, lập tức phản công. Nhưng với sự nhanh nhẹn của tôi thì sao dễ trúng được? Tôi né mấy cú là ra khỏi tầm tấn công, vừa chạy vừa cười:
“Ngu chưa, ha ha!”
Đúng lúc tôi cười đắc chí thì... bi kịch xảy ra.
Tổ tiên nói không sai: “Vui quá hóa buồn.”
Chẳng biết giẫm phải thứ gì mà tôi trượt chân, cả người ngã sõng soài xuống nước, uống mấy ngụm to đùng.
Dương Húc thấy vậy hốt hoảng chạy tới kéo tôi dậy. Tôi ngoi lên, vừa sặc nước vừa chửi thề:
“Mẹ kiếp, cái quái gì trơn thế!”
Vừa cúi xuống thì thấy một con ếch bị tôi giẫm bẹp dúm.
Dương Húc nhìn thấy, cười như điên, còn mỉa mai:
“Đáng đời! Nghiệp quật đó, báo ứng đó!”
Tôi cạn lời, trong lòng vừa bực vừa chán, nào còn tâm trạng nào mà bắt ếch nữa. Tôi với Dương Húc lên bờ, dùng túi nylon nhét đống ếch bị đập c.h.ế.t lúc nãy mang về. Đám con gái đang ngồi quanh một đống than hồng, vừa ăn vặt vừa cười khanh khách khi nhìn thấy hai đứa tôi ướt như chuột lột:
“Hai người mới tắm uyên ương về đấy à?”
Nhìn cái vẻ mặt đáng ghét của tụi nó mà tôi chỉ thấy hối hận. Lúc nãy đáng lẽ phải nhổ nước bọt lên đám ếch, để xem tụi nó còn dám ăn không.
Hai ông thầy lúc nãy đi tiểu, giờ quay lại nhìn thấy dáng vẻ của tôi với Dương Húc cũng ôm bụng cười:
“Hai đứa cũng đi tắm uyên ương về đấy à?”
Tôi lại càng hối hận hơn, giá mà lúc nãy dám tè vào rượu của hai lão ấy cho bõ tức.
Đột nhiên, tôi rùng mình, toàn thân ướt nhẹp, lạnh toát. Tôi quay sang hỏi Dương Húc có lạnh không, cậu ta đáp:
“Không, lạnh là do mày yếu đó.”
Tôi bực mình mắng lại:
“Yếu cái đầu mày! Cả họ mày yếu ấy!”
Lão Trương lúc này đang sơ chế đám ếch: ướp gia vị, dùng dây thép xiên rồi nướng chung với xúc xích và mấy món khác. Không lâu sau, mùi thơm ngào ngạt của thịt nướng lan tỏa khắp nơi.
Ai nấy đều đã chạy nhảy cả buổi sáng, bụng đói cồn cào. Vừa ngửi mùi thôi đã thấy nước miếng trào ra rồi. Lão Giả cười hề hề, lấy rượu bia ra nói:
“Khai tiệc thôi, còn đợi gì nữa!”
Nhưng thật ra không cần ông ấy phải nói, tụi tôi đã bắt đầu xơi rồi.
Không khí vui vẻ, ai nấy đều uống kha khá. Đám con gái dù ngày thường trông dịu dàng là thế, mà uống rượu vào cũng hóa điên chẳng thua ai. Cô nào cô nấy bốc luôn con ếch nướng, không thèm gỡ đầu, nhét thẳng vô miệng, vừa nhai vừa mắng:
“Đm, nóng bỏ mẹ ra!”
Tôi uống có hơi quá chén, đầu bắt đầu choáng váng, bỗng nhiên thấy mắc tiểu. Ai hay uống bia đều biết, bia đi thẳng xuống thận, uống vào là phải đi giải liên tục. Mà xui thay, tôi lại thuộc loại “đi thận”, chứ không “đi gan”. Vậy nên tôi lảo đảo đứng dậy, đi về phía xa để giải quyết.
Phía sau, đám con gái còn réo:
“Đi thì tiện tay bắt thêm mấy con ếch nữa nha, hết rồi đó!”
Tôi thầm rủa: “Ếch cái con khỉ! Có bắt thì cũng phải ngâm nước tiểu rồi mới cho tụi mày ăn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong cơn ngà ngà, tôi loạng choạng đi xa một đoạn, quay đầu lại thấy mọi người đã khuất bóng, bắt đầu mở khóa quần, đứng tiểu xuống một vũng nước ven sông.
Vừa tiểu xong, theo thói quen rùng mình một cái.
Ơ? Mà… các bạn đoán xem tôi nhìn thấy gì?
Một con cá cực to bị mắc kẹt trong vũng nước! Là cá chép! Phải dài cả mét chứ chả chơi!
Có lẽ dạo này trời ít mưa, nước rút xuống, nó bị kẹt lại trong vũng này.
Tôi cười khoái chí:
“Haha! Nếu vác được con cá này về rồi nói mình nhảy xuống sông bắt được, đảm bảo đám con gái kia trợn mắt hết! Tin này mà lan ra trường thì mấy em xinh xinh chẳng tranh nhau nhảy vào lòng mình sao!”
Công nhận người ta nói không sai: say vào rồi thì đầu toàn nghĩ mấy chuyện hoang đường.
Tôi vừa mơ mộng, vừa… nhảy xuống nước.
Bị nước lạnh kích vào, tôi lập tức tỉnh hẳn, phát hiện ra mực nước vốn chỉ tới thắt lưng mình, vậy mà giờ lại sâu đến mức ngập quá cả đầu. Tôi hoảng loạn hít phải mấy ngụm nước, may mà trước đó từng học chút bơi chó, liền đạp chân mấy cái rồi nổi lên được.
Khi đầu vừa trồi khỏi mặt nước, tôi mới nhận ra—đây đâu phải là vũng nước nông nào, rõ ràng là một nhánh sông!
Tôi hoảng loạn hét lên:
“Cứu với!!”
Nhưng đúng lúc ấy, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang kéo chân, lôi tôi xuống dưới nước.
Ở phía xa, Dương Húc và thầy Giả hình như đã nghe thấy tiếng kêu cứu, họ đang chạy về phía tôi. Nhưng đã muộn rồi. Thứ dưới nước kéo tôi lại mạnh khủng khiếp, đầu tôi lại bị nhấn xuống. Nước sông lạnh buốt không ngừng tràn vào cổ họng tôi, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, dần mờ đi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, tôi thấy có một người đứng trên bờ. Là một bà lão, mặc áo trắng, đội mũ trắng, đang nhìn tôi cười đầy hiểm độc…
Nói về cá, tôi muốn giải thích với mọi người một chút. Trong nhiều truyền thuyết dân gian, thủy quái muốn tìm người thế mạng thường sẽ hóa thành cá lớn, giả vờ mắc kẹt trong những vũng nước nông. Người đi qua nếu khí dương yếu, hoặc gặp hạn tuổi, rất dễ bị mê hoặc, tưởng là cá thật, mà nhảy xuống bắt. Nhưng thật ra, nơi tưởng là nước nông đó lại là chỗ sâu hun hút.
Tôi như ngủ rất lâu, đến khi tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy trời xám xịt.
Mình… chưa chết?
Tôi ngồi bật dậy, nhận ra người mình khô ráo, nhưng không biết đây là nơi nào. Bởi vì tôi chưa từng đến chỗ này bao giờ.
Trước mắt là một con đường lớn, nhưng hai bên không có lấy một cửa hàng, không có xe cộ chạy qua, chỉ thấy vài chiếc xe cũ kỹ đi chậm chạp như thể làm từ giấy bồi. Bên đường thì có vài người đi bộ, ai nấy đều mặc đồ đen giống nhau. Tôi thấy kiểu áo này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã thấy ở đâu.
Tất cả bọn họ đều cúi đầu, lặng lẽ đi cùng một hướng, không ai lên tiếng. Cả con phố im lặng đến rợn người.
Ban đầu tôi còn tưởng tai mình bị nước vào, nhưng khi tôi vỗ tay hai cái thì lại nghe thấy rõ ràng tiếng “bốp bốp”.
Không đúng, khoan đã—tôi vừa rơi xuống sông mà?
Chẳng phải Dương Húc và mọi người đã kịp cứu tôi sao? Nếu vậy thì giờ tôi phải nằm trong bệnh viện chứ?
Vậy tại sao lại ở đây?
Chẳng lẽ đây là… thủy phủ? Long cung?
Không thể nào, ở đây chẳng có tí nước nào cả! Long cung mà như thế này thì chả khác gì phim kinh dị.
Hay là… mình xuyên không rồi?
Năm tôi học lớp 11, trào lưu tiểu thuyết mạng vừa mới rộ lên. Tôi ngày đó là dân ghiền tiểu thuyết, cả ngày ôm “Ta là đại pháp sư” mà tự sướng tinh thần.
Nên mới tỉnh dậy, thật sự nghĩ rằng mình xuyên không, nhưng khác với mấy nhân vật trong truyện bình tĩnh suy xét tình huống, tôi lại hoảng sợ.
Vì nơi này quá yên lặng, quá kỳ dị.
Tôi thử hỏi thăm mấy người mặc đồ đen kia, nhưng họ chẳng ai trả lời, nhiều nhất là liếc nhìn tôi một cái, rồi lại lầm lũi đi tiếp.
Khoan đã… đồ đen…?
Mẹ nó! Tôi nhớ ra rồi!
Cái kiểu áo đó—chính là loại áo liệm mà tôi từng thấy ở tiệm vòng hoa gần trường!
Lúc đi học tôi hay đi ngang qua đó, bên trong toàn treo mấy bộ y chang như thế này!
Là đồ tang! Là áo liệm!
Người ta thường nói:
“Một phách lìa xác, hai hồn bay xa”, có lẽ chính là để tả tình cảnh tôi lúc đó.
Bạn thử tưởng tượng xem, bạn tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, xung quanh toàn người mặc đồ tang đi lướt qua bạn… bạn sẽ nghĩ gì?
Tôi tin tám phần mười người sẽ tưởng mình đã chết.
Nhưng tôi thì không. Vì tôi tham sống, thà tin là mình xuyên không còn hơn là tin mình đã chết.
Giờ nghĩ lại, hồi đó tôi đúng là còn quá trẻ, thà tin trên đời có Ngô Lai, Iron Man, Ninja Rùa hay Tivi Tèo, còn hơn là tin có… ma quỷ thật sự.