Sợ thì có sợ đấy, nhưng tôi cũng không thể cứ đứng mãi ở đây được. Thấy mọi người đều đi về phía tây, tôi đành phải đi theo, nghĩ bụng biết đâu bên đó có manh mối gì. Đi chừng nửa tiếng, trước mắt tôi hiện ra một quảng trường. Trên quảng trường có hai tòa nhà, một cái trông như ga tàu, có phần giống ga ở huyện tôi. Tòa còn lại thì có vẻ giống khách sạn, mấy người mặc đồ đen lục tục đi vào trong tòa nhà giống khách sạn ấy.
Cũng có không ít người mặc đồ đen từ trong khách sạn đi ra rồi bước vào ga tàu. Tất cả đều diễn ra trong im lặng. Dưới bầu trời xám xịt ấy, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng còi tàu vang lên.
Tôi đi đến trước tòa nhà giống khách sạn kia, ngước nhìn tòa nhà ba tầng này — vẻ ngoài trông đã cũ kỹ, hình như được xây bằng gạch đỏ. Cánh cổng gỗ lim lớn mở toang, người mặc đồ đen ra ra vào vào không ngớt. Trên cửa treo một tấm biển lớn, nét chữ nguệch ngoạc viết ba chữ: “Bán Bộ Đa”, một cái tên thật kỳ lạ, tôi cũng không hiểu có nghĩa là gì. Nhưng tấm biển ấy lại như có một ma lực kỳ lạ, khiến tôi cảm thấy rất muốn bước vào bên trong. Dù sao cũng chưa có đầu mối gì rõ ràng, tôi nghĩ bụng cứ vào thử xem sao.
Nhưng lúc ấy, tôi chợt để ý bên cạnh cổng có một quầy bói toán nhỏ, một người đàn ông trung niên đang ngồi ngủ gật phía sau. Tôi chú ý thấy ông ấy là người duy nhất ở đây không mặc đồ đen.
Đối phương mặc một chiếc áo dài màu xanh, kiểu dáng giống quần áo thời Dân quốc thường thấy trong phim. Chỉ vậy thôi mà tôi đã cảm thấy có chút thân thuộc, vậy nên không bước vào trong nữa, mà vội đi đến quầy bói toán ấy. Tôi gõ nhẹ mấy cái lên bàn gỗ nhỏ:
“Chú ơi, chú ơi, tỉnh lại đi.”
Ông ấy từ từ mở mắt, thấy tôi đứng trước mặt thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Tôi cũng tranh thủ quan sát người đàn ông này: trạc bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, tóc rẽ ngôi lệch, mặt vuông chữ điền, môi mỏng, dưới mũi có một nhúm râu nhỏ, đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ tinh anh sắc sảo.
Đối phương nhìn tôi từ đầu đến chân rồi chỉ tay vào mình:
“Cậu trai trẻ, cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
Tôi thầm nghĩ ông chú này có bị làm sao không vậy, tôi đứng ngay trước mặt chú, chẳng lẽ lại không nói với chú? Tôi gật đầu.
Ông chú nhìn tôi, trong ánh mắt bỗng lóe lên một tia hưng phấn kỳ lạ, như thể vừa nhìn thấy món báu vật gì đó, khiến toàn thân tôi nổi hết da gà. Ông nhìn tôi khoảng hai ba phút rồi mới mở miệng:
“Chàng trai, cậu biết đây là đâu không?”
… Lẽ nào người này cũng giống tôi? Nếu tôi biết thì còn cần hỏi chú làm gì? Tôi lắc đầu.
Ông chú cười:
“Thế… cậu có muốn biết không?”
Xỉu luôn, sao ông già này cứ thích úp mở vậy chứ! Tôi thề với trời, nếu mà gặp phải kiểu người lắm lời thế này ở trường học, tôi đã tặng cho hai cái bạt tai rồi, để ông ta biết điều mà nói thẳng vào vấn đề.
Nhưng mà, tuy ông chú này có phần mặt dày thật, nhìn cái cách ăn mặc là biết chẳng phải người bình thường, huống chi nơi đây đối với tôi vừa lạ lẫm vừa khó hiểu, đúng là người ở dưới mái hiên, đâu dám không cúi đầu? Đành phải nhún nhường nói:
“Chú ơi, chú biết đây là chỗ nào không? Sao cháu lại đến được đây?”
Có vẻ tôi gọi “chú” một tiếng là rất đúng lúc, đối phương nghe xong thì có vẻ rất vừa lòng. Ông nhìn tôi, nửa cười nửa không, nói:
“Nơi này là Âm Thị, mà cậu… chắc là đã c.h.ế.t rồi.”
Gì cơ?! Trong đầu tôi chỉ muốn hét lên: “Ông già này chắc có bệnh à?! Tôi đang sống nhăn răng đứng trước mặt, sao lại bảo là tôi c.h.ế.t rồi?!”
Chắc ông ấy cũng hiểu được ánh mắt “lão này bị thần kinh” của tôi, liền nói tiếp:
“Cậu thanh niên à, cậu cũng nhận ra nơi này có gì đó kỳ lạ rồi đúng không? Đó là bởi vì, đây là nơi chỉ người c.h.ế.t mới có thể đến được.”
Thật ra thì, nói cho đúng, khung cảnh nơi đây đúng là có chút kỳ quái, cứ như trong phim dùng kỹ xảo vậy. Nhưng mà nói tôi c.h.ế.t rồi thì… chuyện này quá hoang đường!
Thấy tôi trầm ngâm không đáp, đối phương lại nói tiếp:
“Nếu cậu vẫn chưa tin, thì thử đặt tay lên n.g.ự.c mà cảm nhận nhịp tim xem. Coi thử có phải là ba nhịp dài hai nhịp ngắn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe ông nói vậy, tôi vội đặt tay lên ngực. Trời đất! Không có nhịp tim thật!
Đang lúc tôi hoảng loạn đến ngây người, đột nhiên cảm nhận được vài tiếng tim đập: “thình——thình——thình——thình thình.” Quả nhiên là ba nhịp dài, hai nhịp ngắn! Tôi sợ đến suýt té ngửa. Ba dài hai ngắn… nghe cứ như điềm xấu! Không lẽ ông già này nói thật? Mọi chuyện này… tôi bắt đầu thấy tin rồi. Nhưng… khoan đã, ông ấy nói đây là nơi chỉ có người c.h.ế.t mới đến được, vậy thì… ông ta là gì? Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên lưng tôi bắt đầu tuôn ra như suối.
Thấy sắc mặt tôi tái xanh, ông chú cười bảo:
“Đừng sợ, chàng trai. Ở đây đúng là toàn người chết, nhưng không phải ma quỷ.”
Gì vậy? Ý ông là sao? Tôi không hiểu nổi. Mọi thứ rối rắm quá. Nhưng không biết tại sao, những lời ông nói lại khiến tôi thấy yên tâm hơn, như thể có một loại ma lực vậy. Tôi vội hỏi:
“Chú ơi, chú có thể nói cho cháu biết rốt cuộc đây là chuyện gì không? Sao cháu lại đến được đây?”
Ông ấy chỉ vào chiếc ghế trước mặt, ý bảo tôi ngồi xuống, rồi nói:
“Được rồi, chàng trai. Trước tiên, để ta giải thích cho cậu biết nơi này là đâu. Hơn nữa, ta nghe gọi ‘chú’ cũng ngại lắm, gọi Cửu Thúc đi.”
Cửu Thúc bắt đầu kể cho tôi nghe về nơi này. Thì ra trên đời có ba cõi: thần, người và quỷ, mỗi cõi đều có ranh giới riêng, nhưng giữa ba cõi vẫn tồn tại nhiều điểm kết nối. Nơi nối liền địa phủ và thần giới được gọi là “Tam Đồ Thôn”, nơi kết nối thần giới với nhân gian gọi là “Doanh Châu”, còn nơi kết nối giữa nhân gian và địa phủ thì gọi là “Âm Thị”.
Thông thường, sau khi con người c.h.ế.t đi, linh hồn sẽ được quỷ sai dẫn đến Âm Thị. Lúc đó, linh hồn vẫn chưa được coi là quỷ, phải đến khách điếm “Bán Bộ Đa” để lĩnh nhận “quỷ tâm”, sau đó mới thực sự trở thành một con quỷ. Sau đó sẽ lên chuyến tàu mang tên “Nhất Bộ Thiểu” để đến địa phủ, chờ phán xét. Nếu đi lạc đường, không kịp nhận quỷ tâm, hoặc lỡ chuyến tàu thì sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn lang thang, không nơi nương tựa.
Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ, nghe mê mẩn như nuốt từng lời. Thật là huyền bí, y như trong truyện tiên hiệp vậy. Tôi vội hỏi:
“Cửu Thúc, vậy… cháu cũng c.h.ế.t rồi sao?”
Vừa nghĩ đến cái chết, lòng tôi không khỏi buồn bã. Trong đầu hiện lên hình ảnh cha mẹ, ông bà ở nhà. Bây giờ tôi mới nhận ra họ quan trọng với mình đến nhường nào. Nuôi tôi lớn thế này, vậy mà tôi chưa từng báo đáp được gì cho họ. Tôi mới mười bảy tuổi thôi mà, lại c.h.ế.t rồi sao? Nghĩ đến đây, lòng tôi tràn đầy luyến tiếc và bất cam.
Cửu Thúc nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
“Cậu tuy đã chết, nhưng chưa c.h.ế.t hẳn, vì tim vẫn còn đập.”
Chưa c.h.ế.t hẳn? Là sao? Tôi nghe mà chẳng hiểu bao nhiêu, nhưng như vậy thì có nghĩa là… vẫn còn cơ hội sống lại? Tôi vội hỏi:
“Chưa c.h.ế.t hẳn là ý gì ạ? Có nghĩa là cháu còn cứu được sao?!”
Cửu Thúc gật đầu, rồi bảo tôi kể lại ký ức cuối cùng khi còn sống. Sau đó ông lại hỏi tên họ và ngày tháng năm sinh của tôi. Tiếp đến, ông đưa ngón tay cái chà xát liên tục giữa ngón trỏ và ngón giữa. Tôi tưởng ông muốn đòi tiền, vội nói:
“Cháu không có tiền đâu.”
Cửu Thúc trừng mắt nhìn tôi một cái, không nói không rằng, tiếp tục nhắm mắt chà chà xát xát. Tôi càng sốt ruột, liền nói thêm:
“Thật mà, cháu không có tiền.”
Ông thở dài, buông một câu:
“Gỗ mục không thể tạc tượng…”
Cuối cùng, Cửu Thúc mở mắt, nói với tôi:
“Chuyện đến đây ta đã hiểu đại khái rồi. Có lẽ cháu bị tà vật hãm hại. May mắn là thời gian rơi xuống nước không lâu, thân thể hiện tại chắc vẫn đang được cấp cứu trong bệnh viện. Vậy nên ba hồn bảy vía của cháu mới tách ra, còn lại một hồn năm vía chạy đến đây.”
Tà vật? Là yêu quái sao? Tôi bỗng nhớ đến những câu chuyện bà nội từng kể, vội vàng thò tay vào áo móc ra cái túi nhỏ bà từng đưa. Mở ra, bên trong là một đạo bùa màu vàng, nhưng nét mực đã bị nước làm nhòe, gần như không còn nhận ra chữ viết. Không lẽ những lời bà tôi kể… đều là thật? Bà lão đứng trên bờ hôm đó, chẳng lẽ chính là… Hoàng Tam Thái bà trong truyền thuyết?