Ngày vị hôn phu tới cửa từ hôn, mẫu thân ta mừng đến rơi lệ.
Hóa ra, ta vốn chẳng phải cốt nhục của bà.
Bà nuôi dưỡng ta, chỉ để thay con gái ruột của mình chắn một kiếp nạn.
Bà nói: “Giờ kiếp nạn đã ứng, ngươi cũng nên quay về nhà mình rồi!”
Ta thu dọn hành trang, đồ mang theo chẳng được bao nhiêu, nên cũng gọn gàng.
Mẹ ruột của ta chờ sẵn ở cửa sau.
Giọng bà sang sảng, lại đánh xe bò, trông chẳng khác gì một thôn phụ quê mùa, chẳng hiểu lễ nghi.
Người trong Hầu phủ vì thế lại càng khinh miệt ta.
Nhưng không ai biết rằng, chính bà — lại là người khoác lên mình ta một thân vinh hoa, trở lại chốn kinh thành.
Chương 1:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hôm rời khỏi Hầu phủ, Nghiêm phu nhân không tới tiễn ta.
Bà nuôi ta mười sáu năm, ta từng cho rằng ít nhiều cũng có chút tình nghĩa.
Nhưng thôi, nếu thật sự có tình nghĩa, sao lại để ta ra đi.
Đường đường là một Hầu phủ, chẳng lẽ nuôi không nổi một nữ nhi sao?
Phùng Chiếu Thu ngồi song song bên ta, thân hình to khoẻ, vung roi quất một cái, con bò già liền bước nhanh thêm mấy bước.
Cả người ta nghiêng ngả, suýt chút nữa thì rơi khỏi xe.
Tay mắt bà lanh lẹ, lập tức kéo ta lại, còn đỡ ta ngồi vững.
“Cả người gầy yếu, thân dưới không vững, như vậy thì không được đâu.”
Ở kinh thành, nữ nhân nhà quyền quý coi thân hình mảnh mai, yếu ớt mới là chuẩn mực của cái đẹp, chẳng ai bận tâm tới việc phần thân dưới có vững vàng hay không.
Ta cúi đầu, không đáp lời.
Phùng Chiếu Thu cũng im lặng, chỉ là tay vung roi đã nhẹ hơn, xe bò cũng đi chậm lại, lăn bánh ổn định hơn.
Thôn Bảo Hoa cách kinh thành không xa, ra khỏi thành đi về phía tây chừng ba mươi dặm là tới.
Khi trở về thôn, vừa đúng giờ ngọ, nhà nhà đều ngồi trong sân ăn cơm.
Ta cũng chẳng khác nào đang đi rước đám, bị họ nhìn từ đầu thôn cho đến cuối thôn.
Phùng Chiếu Thu vốn được lòng người, không ít người chào hỏi bà.
“Chiếu Thu, đón về rồi à?”
“Đón về rồi!”
Bà đáp rành rọt, người cùng bà nói chuyện cũng cười niềm nở chúc mừng.
Chúc mừng cái gì chứ?
Ta sa sầm mặt, Phùng Chiếu Thu lập tức thu lại nụ cười.
Hình như bà có chút e sợ ta.
“Đến rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước mắt là một tiểu viện có tường đất bao quanh, nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong thôn.
Gió vừa thổi qua liền cuốn bụi bay mù mịt, may mà vẫn cách riêng với chuồng bò, có thể xem là sạch sẽ.
Trong viện có hai cây đào, hoa nở rực rỡ.
Phùng Chiếu Thu như muốn khoe khoang, đẩy cửa phòng ta ra:
“Phòng này hướng tốt, đông ấm hè mát. Còn chăn đệm này, đều là bông mới đập năm nay…”
Nói xong, bà dè dặt nhìn ta, trong mắt vừa có chờ mong, lại vừa thấp thỏm.
Nhưng ta rốt cuộc không diễn nổi cảnh mẫu tử tình thâm.
“Nếu thật sự để tâm đến ta, vì sao lại bán ta cho người khác? Người đừng nói là muốn ta sống tốt hơn — một đứa trẻ còn trong tã lót há lại biết chê nghèo chuộng giàu?”
Huống hồ, Nghiêm phu nhân vốn mang lòng ngờ vực với ta, đối đãi cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Không chỉ ăn mặc, chỗ ở đều kém Lạc Nhu một bậc, ngay cả khi tiên sinh lên lớp, cũng chẳng cho ta dự thính.
Vẫn là lão phu nhân âm thầm nhắc nhở, rằng ta dù gì cũng mang danh trưởng nữ Hầu phủ, không thể đến cả tên của mình cũng không biết viết, bà mới sai một nha hoàn đến dạy ta nhận biết mặt chữ.
Vì vậy, khi Lạc Nhu vang danh khắp kinh thành, chốn kinh kỳ cũng không ai không biết ta là một kẻ thô kệch, chẳng tinh thông văn tự.
Nực cười là, trước kia ta chỉ nghĩ bà thiên vị muội muội, chưa từng hoài nghi mình không phải con ruột.
Bởi lẽ, có gia tộc con cháu đầy đàn nào lại đi bế hài tử nhà khác về nuôi dưỡng?
“Ta…” Phùng Chiếu Thu ấp úng.
Ta khẽ bật cười lạnh, không muốn cùng bà nhiều lời.
Trong lúc luống cuống, bà buột miệng: “Ta không biết phụ thân con là ai, một mình ta nuôi con không nổi!”
Phùng Chiếu Thu vốn là con gái của tội thần, sau khi phụ thân bà phạm tội, bà bị sung vào giáo phường, đưa tới Thập Lục lâu, chịu đủ mọi khổ nhục.
Mãi đến năm tân quân đăng cơ, để tỏ lòng khoan dung, triều đình đặc xá một số tội danh bị liên lụy, Phùng Chiếu Thu mới có thể thoát khỏi giáo phường, trở lại lương tịch.
Chỉ là khi rời đi, bà đã mang thai.
“Ta tới thôn Bảo Hoa mới sinh ra con. Khi ấy ta gầy yếu, phải nằm tịnh dưỡng suốt ba tháng, dùng cạn cả tiền tích cóp… Nếu không, ta đã chẳng đem con đi gửi.”
“Nhưng nay đã khác rồi, thân thể ta khỏe mạnh, làm được nhiều việc, một mình ta cũng nuôi nổi con.”
Nói dứt lời, bà vội vàng lấy từ trong tủ của phòng ta ra một chiếc hộp gỗ, đặt vào tay ta:
“Đây là khế ước nhà cửa, ruộng đất của chúng ta, con cầm lấy cả đi.”
Bà sợ ta không tin bà.
Từ khi ta có ký ức tới nay, chưa từng có ai đối xử với ta ân cần như vậy.
Nghiêm phu nhân đối xử với ta khắc nghiệt, Hầu gia chưa bao giờ nhìn ta bằng ánh mắt chính diện, bọn hạ nhân thì xem sắc mặt mà làm việc; dẫu không rõ thân thế, chỉ thấy ta chẳng được phụ mẫu yêu thương, liền lạnh nhạt qua loa.
Phùng Chiếu Thu nói: “Niệm Chi, suốt mười sáu năm qua, chưa một ngày nào ta không nhớ tới con.”
Ta nhìn hai tờ khế ước trong chiếc hộp gỗ, cổ họng nghẹn lại. Ta không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống không ngừng.
Nếu ta mang thân thế như vậy, bà có bỏ ta, có hận ta, cũng là lẽ đương nhiên.
Cớ sao… bà lại có thể yêu thương ta?