Phùng Chiếu Thu thấy ta rơi lệ liền cuống quýt tay chân.
Bà muốn đưa tay lau nước mắt cho ta, lại sợ bàn tay thô ráp làm đau khuôn mặt ta, bèn vội vã chạy ra ngoài, lấy một chiếc khăn tay đưa cho ta.
Chiếc khăn ấy đã được bà giặt sạch sẽ, thế nhưng bà vẫn thấy áy náy, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Vải bông vẫn cứng quá… lần sau vào kinh phải mua ít vải lụa mới được…”
Ta cụp mắt xuống, nói: “Con không cần những thứ đó.”
Phùng Chiếu Thu sững lại, dè dặt hỏi: “Niệm Chi… ta lại nói sai gì rồi sao? Con đừng giận ta, ta… ta…”
“Con không giận. Chúng ta là nhà thường dân, hà tất bày ra những khuôn phép của tiểu thư công hầu? Có tiền, chẳng bằng mua thêm vài cân thịt.”
Hầu phủ giàu sang, ngay cả nha hoàn được sủng ái cũng sống sung túc hơn tiểu thư của nhà thường dân; ta – dù chỉ là một thiên kim giả không được yêu thương, nhưng dù gì cũng đã từng dùng qua những thứ tốt đẹp.
Nhưng ta vốn không để tâm.
Mỗi lần theo Nghiêm phu nhân đi dâng hương, ta chưa từng cầu vinh hoa phú quý, cũng chẳng cầu lang quân như ý, chỉ cầu phụ mẫu thương xót ta.
Chỉ cần được phụ mẫu yêu thương, dẫu là ăn cơm độn rau dại, ta cũng cam lòng.
Nay như thế này, cũng xem như tâm nguyện đã thành.
Từ trong biến cố, ta dần bình tĩnh lại; mẹ con đồng lòng, Phùng Chiếu Thu cũng cảm nhận được sự yên ổn ấy, không còn dè dặt như trước, liền xắn tạp dề, cầm d.a.o làm bếp, đi ra sau vườn bắt gà.
Bước chân bà vững vàng, đôi tay vừa khoẻ vừa nhanh, thoắt cái đã tóm gọn một con gà, cắt ngang cổ nó mà không hề chớp mắt.
Máu gà chảy ra, ta lại chẳng thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy dáng bà cầm d.a.o sao mà khiến người ta phấn chấn lạ thường.
Bà hoàn toàn khác với tất cả những nữ nhân ta từng gặp.
Ở Hầu phủ, ngay cả những bà tử làm tạp vụ trong phòng bếp cũng phải chú trọng giữ dáng vẻ đoan trang, tao nhã.
Còn Phùng Chiếu Thu thì không. Bà chỉ để mắt tới công việc trước mặt, chỉ quan tâm làm sao để hoàn thành nhanh nhất, tốt nhất.
Bà đun nước, nhúng gà trụng lông, vặt lông, rồi đặt nguyên con lên thớt.
Ta cầm lấy dao, hỏi: “Có thể để con thử một lần được không?”
Bà cười lớn: “Dĩ nhiên là được! Nhưng… con có biết làm thế nào không?”
Chưa g.i.ế.c gà, chẳng lẽ chưa từng ăn gà sao?
Hai tay ta cầm dao, dốc sức c.h.é.m xuống một nhát, mảnh xương vụn b.ắ.n ra, cánh gà văng vào bếp, lăn lóc đầy tro bụi.
Phùng Chiếu Thu bảo rằng, dùng tro cỏ để rửa thì thịt sẽ sạch hơn, coi như làm vậy là gộp hai công đoạn thành một.
Nói thì là vậy, nhưng ta cũng chẳng thấy bà thật sự dùng tro cỏ để rửa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kẻ lừa gạt!
Phùng Chiếu Thu không biết ta đang để bụng chuyện ấy, bà đẩy ta ra khỏi phòng bếp, bảo ta sang gọi nhà hàng xóm ở ngay bên cạnh tới dùng cơm.
“Nhà bên là nhà họ Khương, tổng cộng năm miệng ăn, nhưng hai vợ chồng cùng trưởng tử nhà ấy quanh năm bôn ba làm ăn, ngày thường chỉ có Khương tổ mẫu và tiểu muội nhà họ Khương ở nhà. Khương tiểu muội tuổi tác xấp xỉ con, hai đứa chắc sẽ rất hợp nhau.”
Ta đứng ở cổng viện, chần chừ mãi vẫn chưa bước ra.
Ở chốn kinh thành, nữ tử quyền quý vốn không bao giờ làm những việc như vậy. Mỗi khi mở tiệc chiêu đãi, thiệp mời đều được sai người đưa đi trước cả mười ngày nửa tháng. Chứ đâu có chuyện chính chủ phải tự mình đến mời sát giờ dùng bữa thế này.
Nghĩ vậy, ta tự tát cho mình một cái.
Đây không phải kinh thành, ta cũng chẳng còn là tiểu thư quyền quý. Mẫu thân ta là nông phụ, ta chính là thôn nữ, còn bày đặt lắm lễ nghĩa gì chứ?
Ta đẩy cửa, bắt chước dáng đi của Phùng Chiếu Thu, không ngờ lại thêm được mấy phần ung dung.
Hít sâu một hơi, ta gõ cửa nhà họ Khương.
Người mở cửa là tiểu muội nhà họ Khương, da ngăm ngăm, đôi mắt to tròn sáng rực, đứng đó trông như một nhành cỏ mạnh mẽ.
Nàng mỉm cười nói: “Tỷ là con gái của Phùng di? Đôi mắt giống y hệt Phùng di, thật xinh đẹp!”
Giống y hệt sao?
Thuở nhỏ, ta cũng thường nghe người ta nói vậy, chỉ có điều họ nói ta giống Nghiêm phu nhân và Lạc Nhu.
Ta từng ôm gương soi đi soi lại, cố tìm trên gương mặt này chút đường nét nào giống với Nghiêm phu nhân, nhưng tìm thế nào cũng chỉ thấy — ngoài việc đều có hai con mắt và một cái miệng — thì còn lại chẳng dính dáng chút nào.
Ta đưa tay chạm nhẹ đuôi mắt, hỏi: “Nhìn một cái liền nhận ra sao?”
Khương Thụy đáp: “Nhìn một cái là nhận ra ngay. Mắt Phùng di là mắt phượng, tỷ cũng vậy, chỉ là tỷ so với Phùng di thì duyên dáng hơn nhiều!”
Giọng Khương Thụy không nhỏ, bị Phùng Chiếu Thu nghe thấy, tiếng bà lập tức vọng qua vách: “Hồi còn trẻ ta cũng duyên dáng chứ bộ!”
Đúng lúc ấy, Khương tổ mẫu từ trong sảnh bước ra, nghi hoặc hỏi: “Cái gì mà vểnh lên? Đùi gà à? Thứ ấy mềm, để ta ăn.”
Khương tổ mẫu tuổi đã cao, tai mắt và chân cẳng đều không còn nhanh nhẹn.
Khương Thụy bước tới đỡ bà, cười nói: “Còn phải nói sao, lần nào Phùng di chẳng để phần cho bà?”
Phùng Chiếu Thu làm hẳn một bàn đầy ắp các món ăn, gà, vịt, cá, thịt đủ cả.
Khương Thụy trêu: “Eo ơi, cứ như bữa cơm ngày tết vậy, ta đúng là được hưởng ké phúc của Niệm Chi tỷ tỷ đây mà.”
Thế nhưng, những món như vậy, trong yến tiệc xa hoa của nhà quyền quý, lại chẳng đáng để bày lên bàn tiệc.
Ở nhà quyền quý, ẩm thực thường coi cái thực là hạ đẳng, cái hư mới là thượng đẳng. Giết gà thì chẳng ăn thịt, mà chỉ lấy nước gà ninh măng; ăn mặn không bằng ăn chay, ăn chay lại chẳng bằng ăn hoa; còn ai có thể uống gió nuốt sương, ắt được xem là bậc thần tiên.
Phùng Chiếu Thu từng là tiểu thư nhà quan gia, tự nhiên hiểu rõ, thứ bà có thể cho ta tốt đến đâu, cũng chẳng sánh nổi với chút vụn vặt rơi ra từ kẽ tay của Nghiêm phu nhân.
Bởi thế, khi Khương Thụy khen, bà lại thoáng thấy áy náy.