Thứ nước dơ bẩn ấy vừa dừng, thân thể Lạc Nhu liền ngày một khá hơn.
Trong đầu Nghiêm phu nhân, sợi dây đã đứt bấy lâu nay cuối cùng cũng nối liền trở lại.
Bà về nhà mẹ đẻ tìm ca ca, nhờ tâm phúc của ông điều tra.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tra đi tra lại, cuối cùng lại tra ra… chính phu quân mình.
Lạc hầu có một quý thiếp họ Tôn, là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Chỉ vì môn hộ không đủ cao, hồi môn ít ỏi, nên không thể làm chính thất.
Nhưng bà ta lại không buông bỏ được tình xưa, đành chấp nhận làm thiếp.
“Lão đạo sĩ chặn đường nguyền rủa mẫu thân muội vốn là một tay Tôn thị bày ra. Nhưng sau khi Tôn thị tự tay bóp c.h.ế.t ca ca, phụ thân để bảo vệ bà ta, liền cùng bà ta cấu kết, bịa ra những lời hoang đường ấy, thậm chí không tiếc hại muội…”
Giọng Lạc Nhu nhạt nhòa như đang kể chuyện của người khác.
Nàng đưa hộp đồ ăn trong tay cho ta, lại nói:
“Mẫu thân bảo, hôm nay là sinh thần của tỷ, đây là mì trường thọ bà tự tay làm. Bà không còn mặt mũi gặp tỷ, nên nhờ muội mang tới.”
Ta không đón lấy.
Thuở nhỏ, trong một năm, ngày ta mong chờ nhất… chính là sinh thần của Nghiêm phu nhân.
Chỉ vào ngày đó, bất luận ta tặng gì, Nghiêm phu nhân cũng sẽ mỉm cười với ta.
Thuở bé, ta hái hoa trong vườn tặng bà.
Lớn thêm một chút, ta tự tay nấu mì trường thọ cho bà.
Bếp cao, ta phải kê ghế đứng lên, vừa nhào bột vừa nấu canh, đầu phủ đầy bột trắng, bưng bát nóng hổi — chỉ mong nhìn thấy một nụ cười nơi khóe môi bà.
Cho đến năm ta chín tuổi, khi mang mì đến thì đánh rơi túi gấm, quay lại tìm mới vô tình thấy Nghiêm phu nhân sai người đổ thẳng bát mì đi. Từ đó, ta không còn tự mình tìm tới bà nữa.
Hai người đã nên nghĩa phu thê, ắt cũng có chút duyên phận.
Như Nghiêm phu nhân và Lạc hầu — đối với người mình yêu, họ nâng niu trân trọng; còn với kẻ khác, lại coi như cỏ rác mặc sức giày xéo.
Chỉ là quyền thế của Nghiêm phu nhân lấn át ta, còn quyền thế của Lạc hầu lại lấn át cả Nghiêm phu nhân.
Lạc Nhu thu lại hộp đồ ăn, trước khi đi còn hỏi:
“Tỷ tỷ… tỷ có thể tha thứ cho mẫu thân không? Mẫu thân… cũng là người đáng thương.”
Giọng ta vang lên, lạnh lẽo và cứng rắn:
“Không thể.”
Thế lực ta mỏng manh, khi bị tổn thương thường chẳng thể phản kháng, chỉ đành hướng vào nội tâm mà mài giũa, rèn luyện thành một thân cốt sắt xương vàng.
Nghiêm phu nhân hôm nay có kết cục này, đó là nghiệp báo của bà, không phải do ta gây ra.
Nhưng ta vẫn có thể lựa chọn — không tha thứ.
Lạc Nhu đi rồi, ta khép cổng viện lại.
Chuyện của ngày hôm qua, như thể đã c.h.ế.t cùng hôm qua; chuyện của ngày hôm nay, lại như thể vừa mới sinh ra trong hôm nay.
Tiếng của Phùng Chiếu Thu từ trong bếp vọng ra:
“Niệm Chi, ăn cơm thôi!”
“Đến ngay đây!”
…
Sang xuân, ta và vị “đồng môn” sáu tuổi kia trở thành bạn cùng bàn.
Con bé cầm bút lông, nghiêm túc viết chữ viết đầu đời của mình — chữ “蕊” (Nhụy).
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nét bút còn vụng về, nhưng không sao.
Ta mở sổ tay, lại ghi thêm một dòng:
【Lập xuân, Lưu Tâm Nhi biết viết chữ rồi, Lưu Nhuỵ Nhi hẳn là rất vui.】
【Tề Kiến Chân bỏ trốn về thôn Bảo Hoa, nàng bảo cái cổ bị vòng trang sức đè nặng, phải nằm tịnh dưỡng ít nhất hai tháng mới đi lại được.】
【Khương Thụy đưa Khương tổ mẫu đến cửa hàng may áo, nàng chọn vải xanh, tổ mẫu chọn vải hồng.】
Sổ tay của ta ngày một nhiều những chuyện vụn vặt chẳng mấy quan trọng, ta cũng không hiểu vì sao vẫn muốn ghi lại.
Rõ ràng là ban đầu, ta định làm thơ viết phú cơ mà.
Thôi, mặc kệ vậy!
Gió xuân đưa tiếng đọc sách vang xa, trang sách khẽ lật giữa chốn hồng trần.
Tan học, ta chạy vội về nhà — bởi mẫu thân ta đang chờ ta ở đó.
PHIÊN NGOẠI: KIẾN CHÂN
Ta lớn lên trong cung, được Thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, sớm đã quen với cảnh tranh đấu.
Thái hậu sát phạt quyết đoán, khi còn trẻ, bà vì con trai mà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đến khi về già lại cùng con trai tranh quyền.
Ở chốn hoàng thất, tình phụ tử vốn không tồn tại; mà trong mắt ta, tình mẫu tử cũng chẳng hề có.
Chữ “quyền” — thấm đẫm m.á.u tanh, là nét chữ khó viết nhất trên đời.
Trong cung Thái hậu có treo một bức họa, là của Trương Quý phi.
Trương Quý phi là nữ nhân được tiên hoàng sủng ái nhất vào những năm cuối đời.
Nàng dòm ngó ngôi vị thái tử, thậm chí cam tâm đưa chính con gái ruột của mình ra ngoài cung, chỉ để đổi lấy một đứa con trai, hòng tranh đoạt ngôi vị kế thừa.
Theo lý, Thái hậu hẳn phải hận nàng tới mức muốn bằm thây nghiền xương mới phải, thế nhưng chẳng ai biết vì sao bà lại giữ lại bức họa ấy.
Trương Quý phi tất nhiên xinh đẹp, nhưng nổi bật nhất lại là đôi mắt đầy kiêu hãnh.
Đôi mắt ấy, ta cũng từng thấy trên gương mặt Phùng Chiếu Thu.
Chỉ là, ngoài đôi mắt ấy ra, nàng và Trương Quý phi — chẳng hề giống nhau chút nào.
Trương Quý phi mảnh mai, còn nàng thì thô khỏe; Trương Quý phi nói năng nhỏ nhẹ, còn nàng cất tiếng một cái thì nhà ở đối diện cũng nghe rõ mồn một.
Mãi đến khi nàng đưa con gái tới học, ta mới khẳng định — Phùng Chiếu Thu chính là đứa con gái năm xưa Trương Quý phi gửi ra khỏi cung.
Dung mạo của Phùng Niệm Chi thì giống Trương Quý phi đến tám phần, chỉ là tính tình nhút nhát, đọc sách thì cứng nhắc, chẳng biết linh hoạt, như một lão học sĩ cổ hủ.
Đúng là thế hệ sau chẳng bằng thế hệ trước.
Con gái nhà người ta, không thể quá mức hiền lành; hiền lành quá sẽ bị người ta coi như món nhắm rượu.
May thay, con bé tuổi còn nhỏ, vẫn còn kịp dạy dỗ.
Lúc Nghiêm phu nhân tới gây sự, ta cũng từng nghĩ có nên đưa Phùng Chiếu Thu về cung nhận tổ quy tông hay không.
Nàng mang huyết mạch hoàng gia, Thái hậu dẫu có hận Trương Quý phi đến đâu, thì vì nể tông thân cũng sẽ phong cho nàng một danh vị, nhiều lắm cũng chỉ là đưa đi nơi xa, chung quy sẽ không phải chịu cảnh bị người chèn ép nữa.
Thế nhưng, khi thấy hai người họ trở lại kinh thành làm ăn buôn bán, ta liền dứt hẳn ý nghĩ này.
Phùng Chiếu Thu có thể dựa vào chính mình mà đứng vững giữa dòng đời, thì hà tất phải tìm cây đại thụ để nương tựa?
Bởi bản thân nàng — đã là một cây đại thụ rồi.
Phùng Niệm Chi được nàng nuôi dưỡng, ngày càng giống một đứa trẻ thật sự, biết gây họa cũng biết làm nũng.
Thế là đủ rồi.
Hết.