Bà quỳ ngay trước cửa hàng, tuyết dưới gối tan ra, lại kết thành băng.
“Niệm Chi, ta cầu xin con, hãy theo ta về thăm muội muội con đi!”
Bà nói, bệnh tình của Lạc Nhu vẫn không khá lên, gần đây lại còn ho ra máu.
Dưới gối Nghiêm phu nhân chỉ có đứa con này, nếu không phải tuyệt vọng, bà sẽ không bỏ hết thể diện mà quỳ giữa phố xá đông người như vậy để cầu ta.
Phùng Chiếu Thu định ra đuổi bà đi, ta kéo tay áo bà lại:
“Mẫu thân, để con đi là được.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thấy ta bước ra, mắt Nghiêm phu nhân lập tức sáng lên:
“Niệm Chi, con chịu cứu muội muội rồi sao?”
Ta lắc đầu:
“Con không phải là thuốc của nàng, con không cứu được nàng.”
Bà ngây ra:
“Sao lại không? Chỉ có con mới cứu được nó! Con là không muốn cứu đúng không? Con đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa!”
Mắng xong, bà lại kéo vạt áo choàng của ta, khẩn thiết cầu xin:
“Con cứu nó đi… nó mới mười sáu tuổi, còn trẻ như vậy…”
Ta không hất áo choàng ra, cũng không cúi xuống đỡ bà.
Khi làm mẹ của Lạc Nhu, bà từng là người mẹ tốt nhất trên đời; nhưng đối với ta, bà chưa từng tốt.
“Nghiêm phu nhân…”
Bà sững lại:
“Con gọi ta là gì?”
“Nghiêm phu nhân, bà đã bao giờ nghĩ rằng — dù là cái c.h.ế.t của đứa con đầu tiên của bà, hay bệnh của Lạc Nhu, đều là do bà gây ra, chứ không phải là trời phạt không?”
“Con… con nói vậy là có ý gì?”
“Nếu bà ngừng cho Lạc Nhu uống thứ nước bùa phép kia, chưa biết chừng bệnh nàng sẽ khỏi hẳn đấy.”
Lúc đầu Nghiêm phu nhân vốn không phải người như vậy.
Khi mang thai đứa đầu tiên, bà từng cùng Lạc hầu ra ngoài lễ Phật.
Gặp một lão đạo sĩ điên điên dại dại, lão chỉ vào bà nói mệnh bà quá quý, ép mất vận khí của hài tử, bào thai này hoặc là giữ không nổi, hoặc sẽ sinh ra thai chết.
Khi ấy bà và Lạc hầu mới cưới không lâu, tình cảm mặn nồng; dù bà nghe lọt những lời kia, Lạc hầu cũng không thể chịu nổi.
Lão đạo sĩ bị đánh một trận, nhưng vẫn chỉ vào bà mà nói: “Sinh không được đâu.”
Quả nhiên, đến ngày sinh, bà hạ sinh một đứa bé c.h.ế.t non.
Thuở nhỏ, ta từng vô tình bước vào tiểu Phật đường mà Nghiêm phu nhân lập ra.
Trên linh vị khắc tên ai, ta đã không còn nhớ rõ.
Chỉ nhớ, vị Nghiêm phu nhân vốn luôn lạnh nhạt ấy, khi ấy lại nằm gục trên bàn thờ mà khóc nghẹn.
Đôi mắt chất chứa thống khổ năm ấy, giờ đây trùng khớp với ánh nhìn trước mặt.
Bà tựa như đã hiểu ra điều gì, lại không dám tin.
Bà đứng lên, mơ màng quay người trở về.
Trò lừa này thực ra chẳng cao minh, chỉ là trong hầu phủ âm khí u ám, kẻ ở bên trong dù đi thế nào cũng là mê lộ.
Tuyết bay mịt mù, chẳng mấy chốc đã nuốt trọn bóng bà vào một màu trắng xoá.
Xé rách màn tuyết trắng ấy, là một chiếc ô xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người dưới ô ngậm một nụ cười ngang ngược, vẫn giọng lười biếng như thuở ban sơ:
“Ta cũng đâu có nói sẽ tới, sao con lại ra tận đây đón ta? Chẳng lẽ đây là tâm linh tương thông?”
Ta mừng rỡ bước lên nghênh đón:
“Phu tử!”
Tề Kiến Chân bị Anh vương bắt về kinh ăn Tết.
“Nha đầu, con không hiểu đâu, mấy cái lễ nghi rườm rà ấy, ta nhìn thôi là muốn nổ cái đầu rồi!”
Nàng vốn chạy tới thôn Bảo Hoa để tìm chốn yên tĩnh, nhưng Tết nhất thì tránh sao được mùng Một, lại càng tránh không khỏi ngày rằm.
Phùng Chiếu Thu mang rượu ra, rồi vào cắt thêm hai cân thịt bò hầm.
Tề Kiến Chân nhấp một ngụm, liền đổi chén thành bát, ngửa cổ uống ừng ực:
“Xem ra việc buôn bán thành rồi, rượu cũng ngon hơn hẳn.”
Lưu Nhuỵ Nhi chưa từng gặp nữ nhân nào phóng khoáng như vậy, len lén kéo vạt áo ta, hỏi nhỏ:
“Đầu óc của Tề phu tử… có bình thường không thế?”
Đến khi Phùng Chiếu Thu trực tiếp ôm cả vò rượu mà tu, Lưu Nhuỵ Nhi trầm ngâm một lúc, rồi hỏi ta:
“Có phải nữ tử ở kinh thành đều như thế này không?”
Trong lò than đỏ rực, than hồng nổ tí tách; trên lò, rượu đang sôi sùng sục, hương men bốc lên, khiến ta cũng say ngây ngất.
Ta đáp:
“Ước gì nữ tử trong thiên hạ đều như thế này.”
Thoắt cái đã đến cuối năm, Phùng Chiếu Thu dẫn ta đi dán câu đối xuân.
“Tứ Đại Thiên Vương trấn áp tiểu quỷ bốn phương, Táo Quân gia bảo hộ phát tài phát lộc! Chữ ‘Phúc’ phải dán ngược, ‘Phúc đảo’ là ‘Phúc đáo’!” (ý nói “phúc đến nhà”)
Phùng Chiếu Thu vừa bận rộn vừa lẩm nhẩm, ta thì như con ch.ó nhỏ bám sát phía sau, đóng vai trò… cực kỳ dính người.
Áo bông đỏ Lưu Nhuỵ Nhi may cho ta vừa ấm vừa đẹp; nhờ việc bán lụa thuận lợi, nàng nhanh chóng dành dụm được một khoản, định sang xuân sẽ cho muội muội nàng vào tư thục học, trở thành bạn đồng môn với ta.
Ngày mùng Ba Tết, ta cùng cô bé sáu tuổi – vị đồng môn tương lai – đi đốt pháo.
Tuổi nàng còn nhỏ mà gan dạ lạ thường, ta chỉ dám đốt pháo “thoán thiên hầu”, nàng lại dám đốt cả “nhị thích cước”.
(*)"Xuyên thiên hầu": loại pháo nhỏ, chỉ b.ắ.n lên trời, tiếng nổ không quá lớn, ít nguy hiểm. "Nhị thích cước": loại pháo lớn hơn nhiều, tiếng nổ dữ dội.
Chiến tích chung của hai ta là… làm nổ tung hai chậu hoa của Phùng Chiếu Thu.
Đang bị phạt đứng ở góc tường, cửa sân lại vang lên tiếng gõ.
Ta ở kinh thành không quen biết ai, chẳng lẽ lại là Nghiêm phu nhân tới nữa sao?
Ta không định mở cửa, cho tới khi bên ngoài vang lên mấy tiếng ho khe khẽ của nữ tử.
“ Tỷ tỷ, là muội đây.”
Thanh âm ấy, ta nhận ra ngay — là Lạc Nhu.
Nghĩ kỹ lại, Lạc Nhu chưa từng làm khó ta, thậm chí chưa từng nói với ta một câu khó nghe.
Nàng chỉ… lặng lẽ đứng nhìn mà thôi.
Ta mở cửa, Lạc Nhu đứng trên bậc đá, thân thể yếu ớt mảnh mai.
“Sao muội lại đến đây?”
Sắc môi nàng nhợt nhạt, trên má còn phớt hồng vì cơn ho.
“Mẫu thân không dám tới, nên muội thay người đến.”
Hôm ấy sau khi trở về Hầu phủ, Nghiêm phu nhân lặng lẽ ngừng cho Lạc Nhu uống mấy thứ nước phù chú ấy.