Niệm Hoan

Chương 14



Đêm khuya Tạ Ngôn Tri mới về đến nhà.

Anh uống rượu, áo sơ mi xộc xệch, trông có chút nhếch nhác.

Anh bật đèn ở lối vào, khi nhìn thấy tôi thì nhất thời sững người đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, chăm chú nhìn tôi không chớp.

Tôi thở dài.

Uống say thế này, xem ra tối nay không nói chuyện được rồi.

"Hoan Hoan."

Anh loạng choạng bước đến gần tôi, khóe mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy.

Anh cúi xuống ôm chặt lấy tôi rồi hôn tôi một cách mãnh liệt.

Vẫn như trước đây, anh thích dùng sự gần gũi cơ thể để xác nhận sự tồn tại của tôi.

Ánh trăng bên ngoài sáng trong, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở gấp và những cái hôn của anh.

Mùi rượu quanh quẩn nơi chóp mũi, như thể muốn làm tôi cũng say theo.

Cứ để anh làm loạn một lúc lâu, cuối cùng tôi mới nhẹ nhàng đẩy anh ra, dỗ dành anh ngồi xuống ghế sofa.

Khi tôi bưng chén canh giải rượu từ bếp ra, anh vẫn cúi đầu ngồi bất động.

Thấy tôi đến, anh mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần mơ màng.

Tôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh, tò mò hỏi: "Đây là gì?"

Khi kết hôn, chúng tôi chỉ đăng ký giấy chứng nhận, không hề có nhẫn cưới.

"Đây là nhẫn, để ra ngoài mọi người biết anh đã kết hôn rồi."

Anh và tôi cùng nhìn chiếc nhẫn trên tay anh, sau đó anh ngẩng đầu nhìn tôi.

"Em thích không?"

Tôi gật đầu: "Ừm, cũng được."

Anh cúi đầu, chậm rãi tháo nhẫn ra rồi đưa nó cho tôi.

Tôi cầm lên nhìn, vân nhẫn trông như loại được khắc ở những quầy hàng nhỏ ngoài chợ: "Được rồi, anh cất đi, uống canh giải rượu trước đã."

Tay tôi vừa nâng lên rồi hạ xuống, ánh mắt anh cũng theo dõi tôi.

Khi chiếc nhẫn trượt vào túi áo, anh lại cúi đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có vẻ anh say lắm rồi, một lát sau mới khẽ hỏi: "Em không cần sao?"

Tự nhiên tôi thấy lòng mình mềm lại, ngồi xuống đối diện với anh: "Tạ Ngôn Tri, em là ai?"

Anh nhìn tôi hồi lâu, khóe môi chậm rãi cong lên, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt tôi: "Hoan Hoan."

Tôi mở điện thoại, bấm nút ghi âm: "Anh có thích Hoan Hoan không?"

"Thích."

Tốt rồi, đã ghi âm lại.

Tôi hài lòng cất điện thoại, sau đó nâng mặt anh lên, hỏi: "Vậy tại sao lại lạnh nhạt với Hoan Hoan như thế?"

Anh chậm rãi chớp mắt, dường như không hiểu lời tôi nói: "Anh biết không, hôm nay em bị bắt nạt thê thảm. Vậy mà anh vẫn bình thản như thế, tại sao không ôm em, không hôn em, không an ủi em? Có phải anh không thích em không?"

"Thích chứ."

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh lại tối đi: "Nhưng anh sợ."

"Sợ gì?"

"Anh sợ nếu để em có được anh dễ dàng, thì em sẽ không trân trọng."

Anh ngước nhìn, khóe mắt vẫn đỏ, chăm chú nhìn tôi không rời, ánh mắt tràn đầy một nỗi sợ hãi sâu sắc cùng sự lưu luyến không thể diễn tả.

Qua ánh mắt ấy, tôi dường như thấy được cậu thiếu niên bị bỏ lại nơi góc sân năm ấy.

Thu Vũ Miên Miên

Trái tim tôi run rẩy.

Tôi mở miệng định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì.

Hồi lâu sau, tôi khẽ nói: "Em không phải người như thế."

"Em là thế."

Dù đã say mèm nhưng anh vẫn không quên phản bác tôi.

Có thể thấy, trong mắt anh, hình tượng của một kẻ bội bạc là tôi đã ăn sâu bén rễ vào đấy.

Nhưng ngay sau đó, anh lại cúi người ôm lấy tôi, má nóng rực áp vào cổ tôi, khẽ cọ, giọng chân thành và nhỏ nhẹ: "Nhưng anh yêu em."

"Dù biết em là người như thế, anh vẫn yêu em."

Căn phòng khách chỉ có một ngọn đèn sáng, ánh trăng bên ngoài trải dài vào trong nhà.

Trên ghế sofa, chàng trai trẻ đang mượn hơi rượu để thổ lộ với vợ.

Trái tim chân thành và khát khao của anh trong những năm tháng tuổi trẻ nghèo khó ấy, đến giờ phút này cuối cùng đã tìm được bến đỗ.