Phiên ngoại – Góc nhìn của Tạ Ngôn Tri
Tạ Ngôn Tri thường nghĩ, nếu những năm đại học đó không gặp Dư Tri Hoan, có lẽ anh vẫn sẽ bị món nợ khổng lồ của bố đè nặng đến không thể ngẩng đầu lên.
Cô như một mảng màu tươi sáng, rực rỡ, phá tan sự u tối trong cuộc sống của anh.
Mô tả như vậy có vẻ sáo rỗng, nhưng quả thực là thế.
Để rồi nhiều năm sau, anh vẫn không thể quên được.
Anh một mình đi qua biết bao mùa xuân hạ thu đông, nhưng chẳng mùa nào giống như mùa hè năm ấy – mùa đã khiến trái tim anh rung động.
Người bố cục cằn, nghiện rượu. Người mẹ đã bỏ đi biệt xứ.
Ai cũng nghĩ anh lạnh lùng, kiêu ngạo, khó gần. Nhưng không ai biết anh khao khát một mối quan hệ thân mật đến nhường nào.
Anh đã quá lâu không được ôm ấp. Lâu đến mức anh vừa khao khát, vừa sợ hãi.
Cho đến khi cô xuất hiện, anh mới có cơ hội cảm nhận sự ấm áp của một cái ôm.
Nắm tay, hôn môi, ngay cả những cái chạm nhẹ nhàng nhất cũng khiến anh đắm chìm.
Anh biết mình chẳng có gì trong tay.
Thậm chí anh còn nợ cô hơn một trăm vạn.
Nhưng anh vẫn tham lam, muốn có thêm những cái ôm từ cô.
Cậu thanh niên trẻ mang trái tim nghèo nàn nhưng chân thành trao đi.
Nhưng vô ích.
Thứ gì có được quá dễ dàng, cô sẽ không trân trọng.
Sau khi chia tay, anh chuyển sang học ngành tài chính.
Anh muốn kiếm thật nhiều tiền, vì thế anh lao đầu vào học hành.
Anh giành được rất nhiều giải thưởng, đứng trên nhiều bục vinh danh, cũng nhận được không ít những cái ôm.
Nhưng mỗi lần như vậy, anh đều nhớ đến vòng tay ấm áp trong ký ức ấy.
Mãi về sau, anh mới nhận ra, thứ anh muốn không phải là một cái ôm, mà là cô gái với nụ cười rạng rỡ đôi lúc lại tinh nghịch ấy.
Mối tình đó, với cô chỉ là vài tháng hời hợt, nhưng với anh lại là năm năm vấp ngã và đau đớn.
Anh biết khoảng cách giữa hai người là rất lớn.
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng thần linh đã bằng một cách đáng hổ thẹn mà trả cô về bên anh, thậm chí còn ban tặng anh một sinh linh nhỏ bé.
Niềm vui tràn ngập trong anh, nhưng anh không dám biểu lộ ra ngoài vì sợ cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa.
Nhưng tình yêu chân thành rồi sẽ được đáp lại.
Cô nói anh là người bạn trai duy nhất của cô.
Tấm lòng của tuổi trẻ cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về.
Khi anh nghĩ rằng mọi thứ đang dần đi đến một kết thúc hạnh phúc thì số phận lại giáng cho anh một trò đùa tàn nhẫn.
Thần linh đã dùng cách bi thảm nhất để cướp đi cô.
Anh chỉ có thể quỳ trước thần linh để cầu xin mãi không thôi.
Anh chỉ muốn vợ của mình.
Anh chỉ cần vợ của mình.
Trong những đêm dài vô tận, anh quỳ gối đến tê dại, khẩn cầu đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vạn vật chúng sinh đều có nơi để quay về, còn anh chỉ cần vợ anh.
......
Thần linh có rất nhiều tín đồ trung thành. Những tín đồ ấy không tiếc tiền bạc, gửi vô số phần thưởng, và luôn canh cánh trong lòng vì số phận của những nhân vật dưới ngòi bút của mình.
Gần đây, các tín đồ của thần có hơi kích động.
Thần linh lướt qua từng bình luận một, thở dài.
[Xin bà tác giả đấy! Đừng để Dư Tri Hoan c.h.ế.t mà aaaa! Tạ Ngôn Tri yêu cô ấy rất nhiều!]
[Nếu một phút nữa không thấy Dư Tri Hoan sống lại, tôi sẽ làm nổ tung thế giới]
[Cho tôi xuyên vào truyện! Tôi sẽ thay Dư Tri Hoan lao vào chiếc xe tải đó!]
Chính họ đã từng bảo rằng Tạ Ngôn Tri thật đáng thương nên Dư Tri Hoan phải chết.
Rồi cũng chính họ lại bảo rằng hãy giữ lại đứa trẻ và cho Dư Tri Hoan sống lại.
Thần linh rất phiền lòng.
Nhưng thần vẫn làm theo.
Vì thần cũng cần những nén hương lòng từ tín đồ của mình.
......
Tạ Ngôn Tri đặt tên cho con trai là Niệm Hoan.
Một ngày nọ, khi hai cha con đứng dưới gốc cây hoè già, ông cụ bán nước đá cười hỏi: “Cậu nhóc này tên là gì vậy?”
Cậu bé được bế trong vòng tay, vừa gặm cây kem vừa ngọng nghịu nói: “Cháu tên là Tạ Niệm Hoan ạ!”
Sau đó, cậu bé vui vẻ nói tiếp: “Trong tên của mẹ cháu có chữ Hoan, cháu và bố đều rất nhớ mẹ!”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều bật cười.
Trong tiếng cười ấm áp ấy, Tạ Ngôn Tri chợt nghe thấy một giọng nói: “Cái tên này sến quá đi mất!”
Ngữ điệu ấy quen thuộc, rất quen thuộc.
Anh giật mình, theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm.
Nhưng không có gì cả.
Anh khẽ cười bất lực, nghĩ chắc mình nhớ cô quá đến mức hóa điên rồi.
Đột nhiên...
Có ai đó vỗ nhẹ vào vai anh từ phía sau.
“Anh nghĩ gì mà lại đặt cho con trai cái tên như vậy chứ?”
Giọng điệu trách móc quen thuộc ấy vang lên.
Ký ức về gương mặt rạng rỡ, tràn đầy nụ cười hiện ra ngay trước mắt anh.
Cậu nhóc từng được xem rất nhiều ảnh của mẹ.
Nên vừa nhìn thấy cô là cậu đã reo lên đầy phấn khích: “Mẹ ơi!”
Giữa tiếng ve kêu râm ran dưới tán cây hoè già, anh siết chặt lấy người anh yêu vào lòng, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Câu chuyện của các nhân vật chính khép lại tại đây.
Nhưng câu chuyện của họ, giờ mới bắt đầu.
- Hoàn văn-