Những ngày này, tôi trở nên rất bám dính anh, gần như muốn ở bên anh 24 giờ mỗi ngày.
Bảy giờ tối, ánh hoàng hôn đỏ rực cả bầu trời.
Tạ Ngôn Tri nói muốn dẫn tôi ra ngoài dạo chơi, gần đó có một tiệm trang sức, có thể mua nhẫn cưới.
Mặc dù sự bất an trong lòng đã lên đến đỉnh điểm nhưng nhìn nụ cười trên khóe môi anh, tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Khi nhìn thấy chiếc xe tải lao thẳng về phía mình, tôi đã biết... chiếc nhẫn này, tôi sẽ không bao giờ đeo được nữa.
Tạ Ngôn Tri theo phản xạ đưa tay đẩy tôi ra.
Nhưng tôi biết, dù thế nào tôi cũng không tránh được.
Trong vài giây cuối cùng đối mặt với cái chết, tôi nhìn về phía Tạ Ngôn Tri.
Nước mắt vì sợ hãi lăn dài trên má nhưng trên môi tôi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ nhất: "Tạ Ngôn Tri, em yêu..."
"Rầm!"
Cú va chạm dữ dội đã nuốt chửng chữ cuối cùng của tôi.
Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, điều tôi nghĩ đến là: Thật đáng tiếc.
Tạ Ngôn Tri ngốc nghếch này.
Anh vẫn chưa được nghe tận tai những lời yêu thương từ tôi.
Bình thường, những câu tình tứ đều là anh nói.
Đến tận lúc này tôi mới nhớ ra.
Tôi quên nói với anh rằng, vòng eo của anh rất dễ ôm, đôi môi rất dễ hôn, và tôi rất thích anh.
Tôi quên nói rằng, anh thật sự là một người chồng tuyệt vời, và tôi rất yêu anh.
Thu Vũ Miên Miên
Tôi quên nói rằng, tôi rất muốn cùng anh đi đến cuối đời, và tôi rất trân trọng anh.
Tạ Ngôn Tri chưa bao giờ đòi hỏi điều gì từ tôi, lúc yêu cũng vậy, kết hôn rồi cũng thế.
Thậm chí một câu nói yêu cũng không đòi hỏi.
Giờ thì anh chẳng còn cơ hội để nghe nữa.
Cơn đau dữ dội bao trùm lấy tôi.
Nước mắt và m.á.u tuôn trào cùng lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xin lỗi anh, Tạ Ngôn Tri, em lại bỏ rơi anh rồi.
Linh hồn tôi bay lơ lửng giữa không trung.
Tôi nhìn thấy m.á.u chảy tràn mặt đất, phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực khắp bầu trời.
Tôi nhìn thấy anh ôm chặt lấy thân xác lạnh ngắt của tôi, đôi môi run rẩy, khẽ gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi trôi dạt suốt mấy ngày, chứng kiến ánh đèn phòng phẫu thuật bật sáng rồi lại tắt.
Tôi thấy anh ôm chặt lấy t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của tôi, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên nơi cổ họng, đau đớn và tuyệt vọng.
Tôi thấy anh lẻ loi đi bộ về nhà từ bệnh viện, ánh mắt đờ đẫn, trống rỗng, cả người như đã mất đi linh hồn.
Tôi thấy anh vụng về nhưng hết sức cẩn thận pha sữa cho con.
Em bé dường như cảm nhận được nỗi buồn trong anh, dù đói đến mức nào cũng không khóc, không quấy, chỉ ôm bình sữa rồi mỉm cười với anh.
Anh cũng nở một nụ cười, vừa chật vật vừa luống cuống, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Trái tim tôi thắt lại.
Tôi đưa tay ra, muốn chạm vào anh, nhưng nhận ra mình không thể.
Nhìn những ngón tay trong suốt của mình, tôi khẽ mím môi, rồi chậm rãi lùi lại.
Tôi đã không tốt với anh.
Không có gánh nặng là tôi, anh có thể sống một cuộc đời tốt hơn.
Anh có thể tìm một người vợ dịu dàng, chu đáo, người sẽ toàn tâm toàn ý với anh.
Cô ấy sẽ chủ động hôn anh, ôm anh, làm nũng và nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào.
Tôi dụi mắt, cố tỏ vẻ buông bỏ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi xoay người rời đi, anh lại đột nhiên nhìn về phía tôi.
Ánh mắt thẫn thờ, tràn đầy tuyệt vọng và đau đớn, đôi mắt đỏ hoe như muốn bật khóc.
Gió rít qua khung cửa sổ.
Cánh cửa khẽ kêu kẽo kẹt rồi đung đưa nhẹ.
Bên ngoài không có gì cả, chỉ có màn đêm tĩnh mịch và lạnh lẽo trải dài đến vô tận.
[Kết thúc chính văn]