Niên Niên Hữu Ngu

Chương 13



【May mà các người rời đi sớm.】  

 

Tiêu Hoài Phong cảm thán trong thư:  

【Nghe nói, tên cẩu quan đó vốn định ra tay với Tạ gia đấy!】  

 

Mọi chuyện đều khớp với những dòng chữ kỳ quái ta từng thấy.  

 

Thứ duy nhất không đúng—  

 

Ta lắc đầu, quyết định không nghĩ về Lục Mạnh Niên nữa.  

 

Hắn đã về kinh thành làm Thái tử rồi.  

 

Còn cho Tang Dao Dao làm Thái tử phi.  

 

Lẽ đương nhiên cũng chẳng còn liên quan gì với ta nữa.  

 

Về câu nói "đợi ta" của hắn, ta cũng chẳng để tâm.  

 

Ta bắt đầu theo phụ thân học kinh thương.  

 

Nhưng kết quả không mấy khả quan.  

 

Mấy cửa hàng dưới tay ta, cuối cùng chỉ còn một quán ăn nhỏ miễn cưỡng duy trì.  

 

Phụ thân cũng từng cố gắng.  

 

Nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực.  

 

Ông quyết định tìm một người ở rể cho ta.  

 

Ta đáp được thôi, thư sinh nhà bên cũng không tệ.

 

Kết quả, hôm sau thư sinh kia đã dọn nhà đi mất.  

 

Phụ thân thở dài não nề: "Số không tốt."  

 

Ta không rõ ông ấy đang nói ai.  

 

Sau đó, ta lại để mắt đến một vị chưởng quỹ tuấn tú mới đến làm ở tửu lâu của Tạ gia.  

 

Kết quả, còn chưa nói được mấy câu, người nọ đã cuống quýt từ chối:  

 

"Đa tạ tiểu thư ưu ái, nhưng tại hạ đã có gia thất. Dù chỉ là hôn ước từ nhỏ với đồng dưỡng tức, tại hạ cũng quyết không làm một kẻ phụ lòng!"  

 

Ta: "???"  

 

Sao lời này nghe sai sai nhỉ?  

 

Đúng lúc ta đang vắt óc tìm kiếm đối tượng thứ ba—  

 

Một người loạng choạng xông vào quán ăn nhỏ của ta.  

 

Ôm chặt lấy chân ta mà nức nở:  

 

"Tổ tông ơi, dừng lại đi!"  

 

Là người đã lâu không gặp, Tang Dao Dao.  

 

20.

 

Ta vẫn tưởng Tang Dao Dao đã sớm làm Thái tử phi, hưởng vinh hoa phú quý ở kinh thành.  

 

"Thái tử phi cái gì? Phì!"  

 

Nàng ta vừa nhồm nhoàm cắn đùi gà, vừa giành thời gian mắng Lục Mạnh Niên mấy câu:  

 

"Ta sắp bị cái tên lòng dạ đen tối đó vắt kiệt sức rồi!"  

 

Tang Dao Dao bảo, nàng ta không phải người của thế giới này.  

 

Mục đích nàng đến đây là để hoàn thiện cốt truyện.  

 

Nói cách khác, nàng chính là nữ chính định mệnh, có nhiệm vụ cứu rỗi nam chính u ám, trợ giúp hắn hoàn thành bá nghiệp.  

 

"Đúng vậy, những dòng chữ mà ngươi thấy thực ra là ta cố tình để ngươi nhìn thấy."  

 

Khi thú nhận, Tang Dao Dao có chút chột dạ.  

 

Nàng nói, chỉ muốn ta chủ động rời xa Lục Mạnh Niên.  

 

Như vậy nàng mới dễ dàng đưa hắn về kinh, giúp cốt truyện tiếp tục phát triển.  

 

Tín vật định tình là giả.  

 

Chuyện phong Thái tử phi cũng là giả.  

 

Chỉ để khiến ta và Lục Mạnh Niên chia cách.  

 

"Nhưng ai mà ngờ, cốt truyện đã sớm sụp đổ rồi!"  

 

"Sao lại sụp đổ?"  

 

Ta có chút ngơ ngác: "Chẳng phải hắn đã chủ động đưa ngươi về kinh sao?"  

 

"Chủ động? Đương nhiên là chủ động rồi."  

 

Tang Dao Dao cười thảm: "Hắn coi ta như công cụ! Hễ có nguy hiểm là túm ta ra chắn đao. Còn ép ta tiết lộ cốt truyện về sau để sớm quét sạch chướng ngại ở kinh thành, tất cả chỉ để nhanh chóng—"  

 

Lời nói đột nhiên đứt đoạn.  

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Tang Dao Dao hít sâu một hơi, siết c.h.ặ.t t.a.y ta:  

 

"Muội muội tốt, nể tình ta giúp ngươi đoán trước nguy hiểm, ngươi giúp ta cầu xin hắn đi!"  

 

Người này khóc đến quá thảm.  

 

Khách trong quán cũng bị dọa chạy hết sạch.  

 

Ta giãy không ra, chỉ có thể thở dài:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-13.html.]

 

"Nhưng ta cũng đâu có gặp được hắn."  

 

"Gặp được chứ!"  

 

Tang Dao Dao lập tức ngừng khóc, hai mắt sáng rực, nhét vào tay ta một túi hương:  

 

"Chỉ cần tối nay lúc đi ngủ, ngươi đặt nó dưới gối là được!"  

 

21.

 

Tang Dao Dao nói tối nay ta có thể gặp được Lục Mạnh Niên.  

 

Nhưng ta đợi mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo tới cũng chẳng thấy bóng người.  

 

Lại mắc lừa rồi!  

 

Ta bực bội thầm nghĩ.  

 

Nhưng đến nửa đêm, ta lờ mờ cảm giác có người đứng bên giường.  

 

Ta kinh hãi.

 

Nhưng chưa kịp phản ứng, người nọ đã quen thuộc trèo lên giường, động tác nhẹ nhàng ôm lấy eo ta.  

 

Thanh âm trầm thấp, quen thuộc khẽ khàng vang lên bên tai:  

 

"Nương tử…"  

 

Ta: "???"  

 

Trước kia đều gọi ta là "tiểu thư", "Tạ Ngu",

.

Mãi sau này mới chịu gọi một tiếng "A Ngu", gọi xong còn lạnh mặt, như thể ta chiếm đại tiện nghi của hắn vậy.  

 

Giờ thì sao? Vừa lên giường ta liền nũng nịu kêu "nương tử"?!  

 

Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?  

 

Ta nén giận, muốn xem thử hắn định giở trò gì.  

 

Nhưng chẳng ngờ hắn càng lúc càng quá phận, không chỉ quấn quýt cọ cọ, thậm chí còn dắt lấy tay ta!  

 

Nghĩ đến khoảng thời gian trước lúc ở trong phủ của hắn, mỗi đêm ta đều ngủ say như chêc, sáng dậy lại thấy tay mỏi nhừ.  

 

Khi ấy ta còn tưởng do mình đập muỗi quá nhiều…  

 

Ai ngờ—  

 

"Nương tử không ngoan, rõ ràng đã hứa sẽ đợi ta, vậy mà chẳng nói một lời liền bỏ đi. Nay còn định tìm người khác? Bọn họ có thể hầu hạ nàng tốt bằng ta sao?"  

 

Khác với ban ngày trầm mặc ít lời.

 

Lục Mạnh Niên càng nói càng lộ vẻ uất ức.  

 

Nhưng giọng điệu lại nhanh chóng trở nên hung ác:  

 

"Cơ mà không sao, bọn chúng cũng không sống được đến ngày thành thân cùng nương tử."  

 

Ta thực sự không nghe nổi nữa.

 

"Chàng nói ai không sống được hả?"  

 

Ta nắm lấy bàn tay ngày càng quá phận của hắn, ngữ khí u oán.  

 

Thân hình phía sau thoáng chốc cứng đờ.  

 

"A… A Ngu?"  

 

Lại trở về cái vẻ lạnh nhạt của ban ngày.  

 

Ta bật cười vì tức:  

 

"Chàng lại giả vờ thử xem?" 

 

22.  

 

Lục Mạnh Niên đêm đêm trèo lên giường ta, chẳng phải lần đầu.  

 

Hồi còn ở Tạ phủ, hắn đã làm vậy không ít lần.  

 

Chẳng những thế, người hầu bên cạnh ta đều đã bị hắn mua chuộc.  

 

Bảo sao khi phụ thân trở về lại nổi trận lôi đình như thế.  

 

Ta thất thần nghĩ.  

 

Thế nhưng người là của Lục Mạnh Niên, vậy còn đống y phục trang sức kia thì sao?  

 

Bỗng ta nhớ đến cái đêm hắn bị đưa đi vội vã, rất nhiều đồ vật còn chưa kịp thu dọn.  

 

Như bộ hỉ phục đặt trên giường kia—  

 

Những đường thêu trên đó quen thuộc vô cùng, khi ấy ta còn ngỡ rằng Lục Mạnh Niên đã ép tú nương của Tạ gia làm ra.  

 

Còn phụ thân, vì sao lúc ấy lại giận dữ đến mức muốn thiêu hủy những y phục đó?  

 

Mà Lục Mạnh Niên, lại vui vẻ đến thế khi thấy ta mặc lên người.  

 

Ta hơi khựng lại, ánh mắt vô thức rơi xuống những ngón tay thon dài trắng muốt của hắn.  

 

Chợt hỏi:  

 

"Y phục của ta là ai làm?"  

 

Ngón tay hắn khẽ siết lại, Lục Mạnh Niên ấp úng nói:  

 

"… Là ta."