17.
Tang Dao Dao nói, Lục Mạnh Niên đối xử khác biệt với ta.
Thuộc hạ của hắn cũng nói vậy.
Lục Mạnh Niên vì ta nên mới chậm chạp không chịu trở về kinh thành.
Cũng chỉ có ta mới có thể khuyên hắn rời đi.
Nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
"Sao hôm nay người mang thuốc đến lại là nàng?"
Thanh âm trầm khàn của hắn kéo ta khỏi dòng suy nghĩ.
Lục Mạnh Niên khẽ nhíu mày, theo bản năng tiếp lấy bát thuốc trong tay ta.
"Có làm bỏng tay không?"
Ta lắc đầu: "Ta đâu có yếu ớt như vậy."
Nhưng Lục Mạnh Niên không tin.
Nhìn thấy tay ta hơi ửng đỏ, hắn liền vội vàng lấy cao dược quý giá, bôi cho ta một lớp thật dày.
Ta đã quen với được Lục Mạnh Niên chăm sóc.
Dù hắn đối xử với ta có phần xa cách, nhưng mỗi khi chăm sóc, lại vô cùng tỉ mỉ.
Thậm chí còn hơn cả đám nha hoàn, bà tử bên cạnh ta.
Nếu không phải vì lớn lên, nam nữ có khác—
Ta có chút hoảng hốt.
Vô thức cúi đầu nhìn Lục Mạnh Niên.
Hắn mím môi, hàng mày nhíu chặt.
Thật cẩn thận nâng lòng bàn tay ta lên.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa đều, để dược cao tan ra.
Từng tấc, từng kẽ tay, không bỏ sót chút nào.
Mãi đến khi vết đỏ hoàn toàn biến mất.
Đây rõ ràng là một động tác hết sức bình thường.
Thế nhưng khi Lục Mạnh Niên, ta lại thấy tim đập nhanh hơn, mặt cũng nóng bừng.
Chợt nhớ ra Lục Mạnh Niên đã giữ nguyên dấu tay hằn trên má như vậy suốt mấy ngày rồi.
Một suy nghĩ lớn gan và khó tin dần dần nảy ra trong đầu.
Ta hoảng hốt quay đầu đi.
Nhưng khi khóe mắt liếc thấy một thứ gì đó quen thuộc màu xanh trên giường, ta bỗng trợn tròn mắt.
Đó, đó chẳng phải cái túi hương xấu hoắc ta cho Tiêu Hoài Phong ư?
Sao nó lại ở chỗ Lục Mạnh Niên?
Có lẽ ánh mắt của ta quá nóng bỏng.
Lục Mạnh Niên khẽ ngẩng đầu, tựa hồ có điều phát giác.
Hắn thoáng dừng lại, rồi làm như không có gì, hơi nghiêng người, vừa vặn che khuất tầm mắt ta.
"Được rồi."
"A Lục, chàng có thích ta không?"
Hai thanh âm cất lên cùng lúc.
Thân thể Lục Mạnh Niên trong khoảnh khắc cứng đờ, không hề động đậy.
Chỉ có đôi mắt đen nhìn lăng lăng vào ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lặp lại câu hỏi:
"Ngươi có thích ta không?"
Nếu không thích, cớ sao luôn trăm y ngàn thuận theo ta?
Nếu không thích, cớ sao lại chăm sóc ta chu đáo đến vậy?
Nếu không thích, cớ sao lén giấu đi túi hương ta đã tặng cho người khác?
Lúc này, ta bỗng nhận ra một việc.
Hình như từ khi ta có thể nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ kia,
Ta chưa từng một lần hỏi Lục Mạnh Niên, rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ thế nào.
Ta tin những dòng chữ ấy.
Rồi một mực cho rằng Lục Mạnh Niên hận ta, hận Tạ gia.
Thậm chí tương lai, hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn bi kịch giáng xuống ta và Tạ gia.
Nếu như vậy.
Dường như ta cũng chẳng thích Lục Mạnh Niên như ta vẫn tưởng.
Nghĩ đến đây, ta bỗng thấy chột dạ.
Mà Lục Mạnh Niên vẫn giữ im lặng.
Ta lúng túng gãi má, khẽ nói: "Nếu không tiện nói thì—"
"Thích."
Giọng nói khàn khàn, ẩn nhẫn vang lên.
Lục Mạnh Niên gần như vội vã cất lời:
"Lòng ta thích A Ngu!"
Nhưng vừa dứt câu, dường như lại cảm thấy không ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-12.html.]
Hắn mím môi, hầu kết chuyển động một cách khó nhọc, rồi có chút bối rối mà quay đầu sang chỗ khác.
Lại để ta nhìn thấy đôi tai ửng đỏ như sắp nhỏ m-á-u bị che dưới mái tóc đen.
Lục Mạnh Niên thấp giọng lặp lại:
"Lòng ta thích A Ngu."
Ta hỏi hai lần.
Hắn đáp hai lần.
Nơi lòng bàn tay chạm vào nhau tức thì nóng rực.
Ta vô thức rụt tay về, lảng sang chuyện khác: "Thuốc sắp nguội rồi, A Lục, chàng uống trước đi."
Lục Mạnh Niên khẽ "ừm" một tiếng.
Nhưng ta lại thoáng thấy một chút ủy khuất từ hắn.
Nhất là khi bưng bát thuốc lên.
Hắn khựng lại một chút, khẽ nói:
"A Ngu thật sự muốn ta uống thuốc?"
Lòng ta bất giác thắt lại.
Không dám nhìn thẳng vào Lục Mạnh Niên.
Ta rũ mi, tỏ vẻ bình thản mà cười một cái:
"Chàng uống thuốc thì thân thể mới mau khỏi được."
"Được."
Lục Mạnh Niên chẳng hề do dự, ngửa đầu uống cạn.
"A Ngu."
Trong lúc ta còn đang sững sờ, hắn đột nhiên cúi xuống, hôn lên cổ tay ta.
Cảm nhận rõ đầu lưỡi nóng ẩm.
Một cảm giác tê dại chưa từng có lan khắp người, chui thẳng vào tim gan.
Ta vô thức muốn rụt tay về, nhưng bị Lục Mạnh Niên giữ chặt, không sao thoát được.
Sau đó một cơn đau nhói ập đến.
Cơn đau này, so với lần trước còn rõ ràng hơn nhiều.
Ta hít sâu một hơi.
Nhưng kẻ đầu sỏ cắn người trông còn oan ức hơn cả ta.
Lục Mạnh Niên nhẹ nhàng cọ vào tay ta, trong đôi mắt đen thẳm ẩn chứa d-ụ-c vọng khiến lòng người run rẩy.
Hắn khẽ nói:
"Nàng phải đợi ta."
18.
Lục Mạnh Niên hôn mê, được thuộc hạ khiêng vào xe ngựa.
Còn nói thích ta ư?
Dù tính toán mọi chuyện chu toàn, hắn cũng không quên sai người mang cả Tang Dao Dao theo.
Nhìn ánh mắt đắc ý của Tang Dao Dao.
Ta không khỏi chua xót trong lòng.
Càng nghĩ, ta lại càng cảm thấy Lục Mạnh Niên cũng chẳng khác ta bao nhiêu.
Chỉ biết nói ngoài miệng mà thôi.
Trước khi rời đi, ta đem ngọc bội trả lại cho Lục Mạnh Niên.
Bởi đêm qua, ta đã biết được căn nguyên của tai họa.
Tạ gia giàu có một phương.
Gia sản giàu có từ lâu đã khiến quan huyện nơi này thèm khát.
Vậy nên quan phủ cùng sơn tặc cấu kết, khiến Tạ gia tan cửa nát nhà.
Ta vội vã hồi phủ báo cho phụ thân.
Nhưng phụ thân chẳng hề kinh ngạc chút nào.
Ông chỉ mỉm cười, xoa đầu ta, cảm thán: "A Ngu của ta, cuối cùng cũng trưởng thành rồi."
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
"Phụ thân!"
"Không cần lo lắng."
Phụ thân bảo ông sớm đã biết chuyện này.
Cũng đã sớm chuẩn bị chu toàn.
Ta ngẩn ngơ.
Mà phụ thân lại đột nhiên đổi chủ đề, mỉm cười hỏi ta: "A Ngu có muốn đi Giang Nam không?"
19.
Nhà của mẫu thân ta ở Giang Nam.
Phụ thân nói, từ lâu ông đã muốn tới nơi này.
Cũng không có gì không tốt.
Tạ gia không gặp chuyện.
Phụ thân và ta vẫn sống an ổn.
Thỉnh thoảng còn nhận được thư của Tiêu Hoài Phong.
Trong thư nói, quan huyện nơi ấy đã bị c.h.é.m đầu.
Lý do là vì cấu kết với sơn tặc.