Niên Niên Hữu Ngu

Chương 2



Nhưng dù nói những lời mang ý quan tâm như vậy.

 

Ánh mắt sâu lắng của hắn vẫn không hề gợn sóng.  

 

Những dòng chữ lơ lửng giữa không trung lại biến đổi.  

 

【Thật chịu hết nổi, nữ phụ này sao lắm chuyện thế! Nam nữ chính vốn đang bàn chuyện hồi kinh, kết quả chỉ vì tâm trạng cô ta không tốt mà nam chính phải chạy đến dỗ dành, thật phiền phức!】  

 

Vậy nên thực ra, Lục Mạnh Niên đang giận vì ta quấy rầy bọn họ sao?  

 

Ta nhìn qua chỗ khác, trong lòng chua xót vô cùng.  

 

“Không có gì.”  

 

Ta lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười:  

 

“Nếu chàng có việc bận, không cần đến bầu bạn với ta đâu.”  

 

Trước kia ta chưa từng để ý.  

 

Giờ bị nhắc nhở, ta mới giật mình nhận ra, mỗi khi gặp ta, Lục Mạnh Niên luôn cực kỳ lạnh nhạt.  

 

Dù có gần gũi cũng giữ một khoảng cách nhất định.  

 

Ta từng nghĩ đó là vì bản tính hắn như thế, lại thêm tuân thủ lễ nghi.  

 

Nhưng rõ ràng, không lâu trước đó, hắn đã từng cười với Tang Dao Dao.  

 

Còn rất dịu dàng nữa.  

 

Nghĩ đến đây, ta cố nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng.  

 

Cũng chẳng còn tâm tư chú ý đến sắc mặt Lục Mạnh Niên trầm xuống mấy phần sau câu nói của ta.  

 

Hắn khẽ mím môi.  

 

Vừa định mở miệng, ánh mắt chợt dừng lại trên giường.  

 

Ta nhìn theo.  

 

Lập tức tay chân luống cuống, vội vàng giấu thứ nọ ra sau lưng, mặt nóng ran.  

 

Đó là túi hương ta đang thêu dở.  

 

Vốn định tặng cho Lục Mạnh Niên.  

 

Nhưng tay nghề ta vụng về, đôi uyên ương thêu ra lại giống gà rừng.  

 

Thực sự không thể lấy ra được.  

 

Ta lại nhớ đến bức thêu Bách điểu triều phượng mà Tang Dao Dao đã từng đưa cho hắn.  

 

Hôm ấy, ta thấy rõ ràng trong mắt Lục Mạnh Niên lóe lên một tia kinh diễm.  

 

Cũng vì vậy, ta không phục, muốn tự tay thêu một túi hương tặng hắn.  

 

Nhưng bây giờ e là càng không thể tặng được nữa.  

 

Ta che giấu nỗi mất mát trong đáy mắt, càng giấu món đồ trong tay ra phía sau.  

 

Giả bộ bình thản nói:  

 

“Không phải là thứ gì tinh xảo cả, chỉ là tiện tay thêu chơi thôi.”  

 

May mà Lục Mạnh Niên cũng chỉ nhìn thoáng một cái, sau đó thu ánh mắt về.  

 

Khẽ ừ một tiếng, rồi thản nhiên nói:  

 

“Ngày kia ta rảnh.”  

 

Ngày kia?  

 

Ta sững sờ.  

 

Lúc này mới nhớ ra, ngày kia chính là tết Nguyên Tiêu.

 

Trước đó ta từng quấn lấy Lục Mạnh Niên, bắt hắn phải dành ngày này để đi chơi cùng ta.  

 

Vốn định hôm đó sẽ trao đèn hoa đăng và túi hương, sau khi thổ lộ tâm ý với hắn thì bàn bạc ngày thành hôn.  

 

Lúc ấy, ta luôn cho rằng Lục Mạnh Niên là phu quân nuôi từ bé của ta.  

 

Đương nhiên phải thành thân với ta.  

 

Ta chưa từng nghĩ, liệu hắn có thích ta hay không.  

 

Nhưng bây giờ, tất cả đã khác rồi.  

 

Ta hít sâu một hơi: “Ngày kia——”  

 

Tiếng đồ vật rơi xuống đất lanh lảnh cắt ngang lời ta.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-2.html.]

 

Lục Mạnh Niên cúi đầu, bỗng nhiên mở miệng:  

 

“Ngọc bội của ta, sao lại ở chỗ nàng?”  

 

Trong giọng nói không thể biện ra cảm xúc gì.

 

3.

 

Thuở trước, Lục Mạnh Niên vô cùng xem trọng miếng ngọc bội này.  

 

Khi còn bé, ta thường giận lẫy với những vật vô tri, cứ ngỡ trong lòng Lục Mạnh Niên, miếng ngọc bội kia còn quang trọng hơn ta.  

 

Thế nên, ta lén giấu ngọc bội đi.  

 

Ta vốn chỉ muốn dọa hắn một phen, chẳng ngờ hôm đó hắn nổi giận đùng đùng.  

 

Lạnh mặt ép hỏi ta ngọc bội ở đâu.

 

Ta bị dọa đến tái mặt.  

 

Đúng lúc ấy lại bị phụ thân bắt gặp.  

 

Phụ thân ta hễ đụng tới chuyện của ta thì chẳng còn biết phải trái nữa.  

 

Rõ ràng lỗi là của ta, vậy mà ông ấy lại nghiêm khắc phạt Lục Mạnh Niên một trận.  

 

Dù có như vậy, hắn vẫn cố chấp không chịu cúi đầu.  

 

Lúc bị đánh ngất thì tay vẫn nắm thật chặt miếng ngọc bội ấy không buông.

 

Từ đó, ta chẳng dám tùy tiện động vào miếng ngọc ấy nữa.  

 

Nay nghe hắn nhắc đến, ta vô thức nhặt lên, trao lại cho hắn, lại chậm rãi nói:  

 

"Khi nãy ta tìm thấy trong sân, vốn định trả—"  

 

Chưa dứt câu ta đã khựng lại.  

 

Ta kinh ngạc phát hiện khi Lục Mạnh Niên tiếp nhận ngọc bội, những dòng chữ đang biến hóa không ngừng trước đó bỗng chốc biến mất.  

 

Chẳng lẽ... chỉ khi ta cầm ngọc bội mới có thể trông thấy?  

 

Muốn nghiệm chứng suy đoán này, bàn tay đã rút về lại đưa ra.  

 

Nào ngờ, ngón tay lại vô tình chạm vào đầu ngón tay của Lục Mạnh Niên.  

 

Hắn lập tức cứng người.  

 

Bóng ma trong đáy mắt dần dần sâu thêm.

 

"Nàng..."  

 

Ta chẳng còn tâm trí mà để ý phản ứng của Lục Mạnh Niên.

 

Chỉ đến khi những dòng chữ kia lại xuất hiện, mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Quả nhiên, chỉ khi ta nắm ngọc bội, mới có thể nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ ấy.  

 

Nhưng đây là ngọc bội của Lục Mạnh Niên...  

 

Ta có chút sầu não.  

 

Vốn còn định dựa vào những dòng chữ này để tìm ra nguyên do Tạ gia bị diệt môn, xem xem có thể tìm được biện pháp tránh tai họa không.  

 

Dù lòng ta thích Lục Mạnh Niên, nhưng phụ thân và Tạ gia đối với ta vẫn quan trọng hơn nhiều.  

 

Vì thế ta cắn răng, do dự mở lời:  

 

"A Lục, ta có thể... có thể xin chàng miếng ngọc bội này không?"  

 

Sợ Lục Mạnh Niên cự tuyệt mà không chút do dự.

 

Chưa đợi hắn mở miệng, ta đã vội tiếp lời:  

 

"Chỉ vài ngày thôi! Chỉ mượn vài ngày là được!"  

 

Lục Mạnh Niên không đáp, ánh mắt dừng trên bàn tay vẫn còn đang nắm ngón tay hắn của ta.  

 

Ánh mắt nhẹ bẫng.  

 

Ta giật mình buông tay.  

 

Thế nhưng, vừa rụt tay về, cổ tay đã bị hắn nắm lấy qua lớp y phục.  

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

 

"Nàng muốn lấy ngọc bội của ta?"  

 

Lục Mạnh Niên cúi đầu nhìn ta, đôi đồng tử trong veo sâu thẳm.  

 

Lực đạo nơi cổ tay có vẻ rất nhẹ, nhưng lại không để cho ta giãy ra.