Ta ngắt lời Tiêu Hoài Phong, cực kỳ nghiêm túc nói:
"Lục Mạnh Niên không thích ta, càng sẽ không thành thân với ta."
"Hắn sao lại không—ưm!"
"Không được hỏi!"
Ta chộp lấy miếng điểm tâm nhét vào miệng Tiêu Hoài Phong, vẻ mặt bực bội.
Tiêu Hoài Phong quả nhiên đã yên lặng.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu.
"Thế túi hương xấu đến mức làm ngươi khóc này từ đâu mà ra?"
"..."
"Ngươi tự tay làm?"
"..."
Một thoáng im lặng.
Tiêu Hoài Phong nặng nề thở dài:
"A Ngu à, Tiêu ca ca của ngươi không nhìn nhầm người, ngươi quả thực không hợp chuyện chăm chồng dạy con đâu, không bằng cùng ta phiêu bạt thiên nhai, bốn biển là nhà đi."
Ta liếc xéo hắn:
"Chuyện này ngươi đã bàn với phụ thân của ta chưa?"
Tiêu Hoài Phong á khẩu.
Sau cùng, hắn gượng gạo kéo đề tài về lại túi hương.
"Thôi được rồi, đã có kẻ coi minh châu như mắt cá, thì Tiêu ca ca đây sẽ là người biết phân biệt tốt xấu. Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định không phụ tấm lòng của Ngu muội muội đâu!"
Tiêu Hoài Phong xưa nay chẳng nghiêm túc bao giờ, miệng lại chẳng có then cài.
Ta cũng chẳng có tâm tư đôi co với hắn.
Hơn nữa, ta cũng không biết phải giải thích thế nào về những dòng chữ vô cớ xuất hiện kia.
Dứt khoát quẳng túi hương cho hắn:
"Ngươi muốn thì lấy đi."
Dù Lục Mạnh Niên không cần, ta cũng không thể để công sức của mình uổng phí.
Nhưng vừa dứt câu, ta chợt cảm giác có một ánh mắt nặng nề khóa chặt trên người mình.
Ánh mắt đó đầy tính xâm lược và nguy hiểm, khiến người ta cảm thấy bất an.
Ta cau mày nhìn sang, liền sững sờ:
"A—Lục Mạnh Niên?"
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Không biết từ bao giờ, Lục Mạnh Niên đã đứng trước cửa viện.
Đôi mắt thâm trầm nhìn ta chằm chằm.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại như vô tình lướt qua túi hương trong tay Tiêu Hoài Phong.
Dừng lại mấy giây, rồi lại rơi xuống miếng ngọc bội bị Tiêu Hoài Phong vô ý hất xuống đất.
Ánh mắt hắn dần dần tối đi, tích tụ một thứ cảm xúc cuộn trào.
Như cơn giông bão sắp ập tới.
Bầu không khí quái dị đến mức khó tả.
Cuối cùng, Tiêu Hoài Phong cười khẽ, lên tiếng phá vỡ im lặng:
"Về rồi à?"
Ngón tay thon dài cố ý móc lấy dây túi hương đong đưa trước mặt.
Tiêu Hoài Phong đứng chắn trước mặt ta, nhìn Lục Mạnh Niên với nụ cười châm chọc:
"Quả không hổ là Lục đại tài tử, nhanh như vậy đã thắng được đăng vương cho người trong lòng?"
Lúc này ta mới chú ý, trong tay Lục Mạnh Niên còn cầm một chiếc đèn hoa đăng.
"Lục công tử!"
Phía sau, Tang Dao Dao vén váy, vội vàng chạy đến.
Thấy ta đang nhìn chiếc đèn hoa đăng.
Sắc mặt nàng chợt biến đổi, cảnh giác chắn trước nó.
Như thể lo lắng ta sẽ mở miệng đòi đi mất.
Ta buồn cười nhìn nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Bỗng nhớ đến một chuyện cũ…
6.
Đăng vương ngày Tết Nguyên Tiêu phải liên tục giải hết câu đố treo dọc con phố mới có thể tháo xuống.
Mấy năm trước, ta nhìn nó mà thèm.
Nhưng không có bản sự giải câu đố, bèn tính bỏ tiền mua lại.
Kết quả suýt nữa bị chủ cửa hàng tức giận đuổi đi.
"Vì sao lại không thể mua?"
Ta lẩm bẩm, trong lòng không phục: "Hắn treo đèn chẳng phải để thu hút khách hàng hay sao? Ta sớm mua, hắn cũng sớm được về nhà, cớ sao lại cứng nhắc như vậy!"
Càng nói, trong giọng ta càng lộ vẻ bực bội.
Lục Mạnh Niên bị ta kéo ra ngoài cùng, vẫn lặng lẽ đứng nghe bên cạnh.
Một lúc sau, hắn bỗng mở miệng:
"Có phải nàng cho rằng, mọi thứ trên đời đều có thể mua được bằng tiền không?"
Tàng cây phía dưới đèn hoa, bóng lá lay động.
Ta chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt của Lục Mạnh Niên.
Còn đang m.ô.n.g lung nhìn về phía hắn thì chợt nghe Lục Mạnh Niên khẽ cười một tiếng.
Hắn nói: "Ta đi lấy đèn giúp nàng."
"Nhưng chẳng phải trước đó ngươi—"
Một câu đố cũng chưa từng đoán đúng sao?
Lời còn nghẹn nơi cuống họng.
Ta tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Lục Mạnh Niên nhẹ nhàng giải từng câu đố đèn, cuối cùng thành công tháo xuống chiếc đèn đăng vương ấy.
Thiếu niên tuấn mỹ xuất trần, chầm chậm cầm đèn hoa đăng đi về phía ta.
Giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người, hắn đưa hoa đăng cho ta.
Lúc cúi xuống, hàng mày cong cong như nét núi mùa xuân.
"Trời nổi gió rồi, mau về thôi."
Thoáng chốc, lòng ta lâng lâng.
Bao nhiêu điều muốn hỏi cũng đã quên sạch.
Chỉ còn lại niềm vui vì Lục Mạnh Niên đã lấy đăng vương cho ta.
Khi ấy, ta ngỡ rằng, đây là tâm ý hắn dành cho ta.
Nhưng nay ngẫm lại…
Lục Mạnh Niên vốn không muốn đoạt đăng vương giúp ta.
Nên trước đó hắn mới cố ý che giấu tài năng.
Sau lại chịu đi đoán đố đèn.
Chẳng qua là sợ ta thẹn quá hóa giận, làm khó người vô tội.
Giống như những dòng chữ vô cớ xuất hiện ấy đã nói.
Trong lòng Lục Mạnh Niên, ta chỉ là một tiểu thư kiêu ngạo, ỷ có chút tiền tài liền tùy hứng ngang ngược, lại chẳng biết liêm sỉ mà quấn lấy hắn.
Hắn chẳng hề thích ta.
Nhưng vì ăn nhờ ở đậu, hắn phải nhẫn nhịn mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, ta mím môi.
Vừa định mở miệng nói ta sẽ không tranh giành với Tang Dao Dao thì—
Lục Mạnh Niên đã cầm hoa đăng, bước thẳng đi về phía ta.
Tựa như cái đêm mấy năm trước.
Nhưng lần này, hắn chắn ngay trước mặt ta, không chừa lấy một khe hở.
Khí tức áp bách ập thẳng vào mặt, nhưng lại nhanh chóng tiêu tán khi hắn cất lời.
"Năm nay vừa hay đến lượt Trần sư phụ chế tạo đăng vương, trước kia chẳng phải nàng luôn muốn có một chiếc đèn do ông ấy làm à?"
Lục Mạnh Niên ngừng lại một chút, rồi nói khẽ:
"Giờ còn thích không?"