Hoa đăng tất nhiên là rất đẹp.
Ta vừa thấy đã thích.
Nhưng trên mu bàn tay tái nhợt của hắn, gân xanh nổi lên.
Như thể đang ráng sức chịu đựng điều gì đó, rõ ràng là không hề tình nguyện.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Tám phần là vì sợ ta mượn cớ gây khó dễ cho Tang Dao Dao, nên mới đưa đèn cho ta.
Ta bĩu môi, nghĩ bụng ta cũng chẳng cần.
"Đương nhiên là thích."
Nhưng vì ngại thân phận của Lục Mạnh Niên, ta đành nở nụ cười giả lả mà nhận lấy.
Ngắm nghía một hồi, liền cầm đèn bước đến chỗ Tang Dao Dao.
"Ngươi tới đây làm gì? Khoe khoang sao?"
Tang Dao Dao cứng giọng, trong mắt mang theo địch ý.
Ta thực sự không hiểu địch ý ấy từ đâu mà có.
Mẹ ta và mẹ nàng vốn là tỷ muội tình thâm.
Khi biết nàng mất cha mất mẹ, lại bị thúc thẩm ngược đãi, phụ thân liền tìm cách đưa nàng từ Giang Nam về đây.
phụ thân vốn cũng chỉ muốn tìm cho ta một người bầu bạn.
Nhưng ở sau lưng người khác, Tang Dao Dao lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với ta .
Nghĩ đến việc khi còn sống, dì và dượng từng đối xử với ta rất tốt, ta cũng không so đo.
Nhưng bị lạnh nhạt mãi, ta cũng không vui vẻ gì.
Đám người hầu thì thấy gió chiều nào che chiều ấy.
Thấy ta không thích Tang Dao Dao, bọn họ tự nhiên cũng khắc nghiệt với nàng.
Có lần ta vô tình bắt gặp một nhóm người châm chọc mỉa mai nàng.
Ta tiến lên răn dạy hạ nhân.
Nào ngờ Tang Dao Dao lại quay qua trừng mắt với ta, lạnh lùng thốt ra một câu: "Giả nhân giả nghĩa."
Rồi xoay người bỏ đi.
Như thể chính ta sai khiến đám người đó bắt nạt nàng vậy.
Ta tức gần ch-ế-t.
Nhưng khi thấy giữa trời đông giá rét, Tang Dao Dao vẫn mặc xiêm y mỏng manh.
Ta cũng không nỡ.
Nhưng ta không thể xuống nước bảo người hầu làm y phục mới cho nàng, cuối cùng tức tối sai nha hoàn mang mấy bộ ta không mặc nữa đưa sang.
Nào ngờ, việc đó lại biến thành một trong những "tội trạng" rằng ta đã khinh nhục nàng.
Nhưng ai bảo nàng là nữ chính đây?
Ta hít sâu một hơi, đem hoa đăng đưa cho Tang Dao Dao.
Tiếc nuối nhìn thêm vài lần, rồi nói:
"Tuy ta thích, nhưng cũng biết không thể cướp đồ của người khác. Chiếc hoa đăng này vốn thuộc về ngươi, trả lại cho ngươi đó."
Hoa đăng và Lục Mạnh Niên, ta đều không cần nữa.
Ta chỉ cần phụ thân bình an.
Muốn Tạ gia được yên ổn.
Còn những thứ khác, ta không dám nghĩ nhiều.
Ta không quay đầu lại.
Tất nhiên cũng không thấy được khoảnh khắc ta đưa hoa đăng ra, thân hình Lục Mạnh Niên chợt cứng đờ.
Vẻ lạnh lẽo trên gương mặt càng thêm nồng đậm.
Tang Dao Dao cũng ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh, nàng cảnh giác hỏi: "Ngươi lại có âm mưu gì?"
Người này luôn cảm thấy ta muốn hại nàng.
Vì thế chút lưu luyến còn sót lại cũng tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta giận dỗi nhét hoa đăng vào tay nàng, gọi Tiêu Hoài Phong để ra ngoài dạo phố.
Bỗng nghe tiếng Lục Mạnh Niên gọi lại:
"Tạ Ngu."
"Chi vậy?"
Ta ngoái đầu lại, liền thấy hắn cúi xuống nhặt miếng ngọc bội rơi trên mặt đất.
Ngọc bội dính bụi, hắn lặng lẽ mà cẩn thận lau chùi từng chút một.
Sau đó mới đưa lại cho ta.
"Nàng không cần hoa đăng."
Đôi mắt thâm trầm kia dường như kìm nén một cảm xúc đang bị kéo căng như dây cung.
Lục Mạnh Niên trầm giọng hỏi:
"Vậy, ngọc bội cũng không cần nữa sao?"
Ngọc bội dĩ nhiên vẫn phải giữ.
Nhưng để ý thấy Tang Dao Dao đang nhìn.
Ta lập tức lắc đầu, vội nói:
"Ta nào có muốn ngọc bội của chàng. Chỉ mượn tạm thôi, dùng xong ta sẽ trả lại."
Chờ ta tìm được cách tránh khỏi kiếp nạn này rồi, ta sẽ không dính líu gì đến đôi "nam nữ chính" này nữa!
Bàn tay nắm chặt ngọc bội đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Lục Mạnh Niên ngơ ngác nhìn ta.
Ánh mắt mờ mịt, lại mơ hồ mang theo chút gì đó uất ức khó nhận ra.
7.
Ta không chú ý đến sự khác lạ của Lục Mạnh Niên, cũng chẳng còn một lòng một dạ quan tâm hắn nữa.
Ban đầu có chút không quen.
Nhưng may là Lục Mạnh Niên cũng bận rộn chuyện gì đó, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu.
Ta cũng dần dần khắc phục thói quen ất.
Tiêu Hoài Phong lúc đầu thấy thế còn mừng.
Mãi đến khi ta nói muốn trả lại khế ước bán thân cho Lục Mạnh Niên.
Tiêu Hoài Phong mới thu lại nụ cười, nghiêm túc hơn mấy phần:
"Thật sự không thích nữa?"
"Ta từng gạt ngươi bao giờ chưa?"
Ta lườm hắn một cái, hờn dỗi đáp.
"Cái đó khó nói lắm."
Tiêu Hoài Phong thong thả liệt kê lại tội trạng của ta:
"Hồi nhỏ, vì muốn mua sách, mua bút mực cho Lục Mạnh Niên mà ngươi đã lừa không biết bao nhiêu bạc của ta, cuối cùng còn bịa chuyện bảo là ta ham ăn ham chơi tiêu hết!"
Nói đến đây, vẻ mặt hắn đầy oán trách.
Ta lập tức nghẹn lời, á khẩu không đáp nổi.
Chuyện này, đúng là ta có lỗi.
Khi ấy, phụ thân từng mời một nữ phu tử đến phủ dạy dỗ ta.
Có điều, ta bướng bỉnh nghịch ngợm, không chịu ngồi yên, lời phu tử nói phần lớn vào tai trái lại ra tai phải.
Ngược lại, Lục Mạnh Niên bị ta kéo đến học cùng vài lần, lại có thể đối đáp trôi chảy.
Lúc đó, ánh mắt phu tử nhìn Lục Mạnh Niên vừa tán thưởng vừa tiếc nuối.
Nhưng ta chẳng hề chú ý.
Chỉ đắc ý rằng Lục Mạnh Niên không những tuấn tú mà còn thông minh vô cùng, người khác ắt hẳn phải ghen tị với ta lắm.
Cho đến khi ta bắt gặp Lục Mạnh Niên lén dùng sa bàn để luyện chữ.
Ánh mắt hắn lóe lên thứ ánh sáng mà ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy ta thì ánh sáng ấy lập tức lụi tàn.