Niên Niên Trọng Sinh
{06}
Trên cổ tay tôi còn có một vết thương, vừa mới đắp thuốc, bị anh ta kéo mạnh một cái, cơn đau nhói khiến tôi hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng anh ta lại hoàn toàn không nhận ra.
"Giang Văn Tự, anh không có quyền ép tôi làm những việc tôi không muốn làm."
Sắc mặt Giang Văn Tự âm trầm,
"Tô Trung, em nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao?"
"Nếu không phải năm đó em không giữ kỹ nhẫn, thì Tiểu Đình sao lại gặp chuyện không may? Anh lại cần gì phải chăm sóc cô ấy?"
"Nếu không phải chiều nay em đột nhiên phát điên, thì Tiểu Đình sao lại c-ắ-t c-ổ tay?"
"Làm sai thì phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình."
Giang Văn Tự lạnh lùng nhìn tôi.
Thì ra trong mắt anh ta, tôi vẫn luôn là kẻ gây ra mọi chuyện.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc bực bội đang trào dâng trong lòng, giọng điệu mỉa mai,
"Giang Văn Tự, anh đừng có đem chuyện ngoại tình nói thành cao thượng như vậy."
"Anh chủ động quên à, là Ôn Đình hất vào người tôi trước, người phát điên là cô ta, không phải tôi."
"Ôn Đình sợ bị hủy dung, tôi bị hủy dung thì đáng đời sao?"
"Hơn nữa tôi còn bị bệnh tim, truyền m.á.u rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ồ, anh bận rộn nhiều việc, chắc là quên hết rồi nhỉ?"
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Trái tim anh đã hoàn toàn nghiêng về phía cô ta rồi, tự lừa dối mình có ý nghĩa gì chứ?"
Giang Văn Tự đứng sững tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, muốn phản bác, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
"Giang Văn Tự, nếu tôi nói, chuyện Ôn Đình bị cưỡng bức năm đó, là do cô ta tự biên tự diễn, anh có tin không?"
"Anh cũng nên suy nghĩ kỹ xem, tại sao khi đó cô ta lại kiên quyết không báo cảnh sát?"
"Đủ rồi!"
Giang Văn Tự thô bạo cắt ngang lời tôi, "Tô Trung, em không cần phải vì trốn tránh trách nhiệm mà bịa ra lý do hoang đường như vậy."
"Anh tin hay không thì tùy."
Tôi hất mạnh tay anh ta ra, trực tiếp lấy điện thoại ra báo cảnh sát, nói có người uy h.i.ế.p tôi truyền máu.
Mặc kệ sắc mặt đen kịt của Giang Văn Tự.
Tôi bình tĩnh nói cho cảnh sát địa chỉ bệnh viện, sau đó, ngẩng đầu nhìn người đàn ông tôi đã yêu nhiều năm này.
"Giang Văn Tự, tôi nói ly hôn với anh là nghiêm túc."
"Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ ra tòa."
{07}
Một y tá chạy đến nói với Giang Văn Tự đã tìm được túi m.á.u dự phòng, trước khi rời đi, anh ta để lại một câu:
"Trung Trung, chuyện hôm nay là anh không đúng, nhưng anh thật sự chỉ coi Ôn Đình như em gái, người anh yêu, vẫn luôn chỉ có em."
Ý ngoài lời, là dù thế nào cũng sẽ không đồng ý ly hôn.
Khi Giang Trọng Ninh quay lại, Giang Văn Tự vừa mới đi.
"Ở đó không có nước nóng, tôi xuống dưới bệnh viện mua một ít hoành thánh và cháo."
Giang Trọng Ninh đang giải thích với tôi tại sao lại đi lâu như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đương nhiên sẽ không để ý, có lẽ nhận ra tôi có chút không tự nhiên, Giang Trọng Ninh lại nói muốn về công ty.
Nhìn Giang Trọng Ninh cuối cùng cũng rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó liền nhận được một tin nhắn WeChat.
Giang Trọng Ninh gửi cho tôi một tấm danh thiếp.
"Một luật sư chuyên về ly hôn, tỷ lệ thắng khá cao, chưa từng thua kiện."
Tôi "ồ" một tiếng.
Vẫn rất lịch sự cảm ơn, "Cảm ơn chú nhỏ."
Bên kia im lặng một lát, gửi đến một câu, "Nếu đã quyết định ly hôn, thì đừng gọi anh là chú nhỏ nữa."
...
Trong thời gian chuẩn bị kiện ly hôn, tôi đều ở bệnh viện dưỡng thương.
Giang Văn Tự đến tìm tôi rất nhiều lần.
Giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ thành khẩn, đảm bảo sẽ đưa Ôn Đình ra nước ngoài điều trị, sẽ không liên lạc với cô ta nữa.
Tôi chỉ là mặt không biểu cảm, gọi bảo vệ đuổi anh ta đi.
Tối hôm đó, Ôn Đình đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi:
"Cô nói cô có thể thắng sao? Tôi nói cho cô biết, tối qua anh ấy say rượu, chúng tôi đã ngủ với nhau rồi."
"Hơn nữa, trong bụng tôi đã có con của anh ấy."
Sau đó liền thu hồi tin nhắn.
Tôi nhìn màn hình vài giây, trả lời:
"Sau này nhớ làm biện pháp tránh thai, nhỡ đâu lại sinh ra một đứa thiểu năng trí tuệ giống như cô, thì đúng là tội lỗi của cô rồi."
Ngày xuất viện, Giang Văn Tự lại đến tìm tôi, nói anh ta đồng ý thương lượng chuyện ly hôn với tôi, nhưng có một điều kiện...
Đến dự tiệc sinh nhật của mẹ anh ta.
"Mẹ vẫn luôn rất thích em, gần đây sức khỏe bà không tốt, muốn gặp em. Sau khi tiệc kết thúc, chúng ta sẽ nói chuyện."
Tôi đồng ý.
Tiệc sinh nhật của mẹ Giang Văn Tự được tổ chức rất náo nhiệt, họ hàng thân thích đều đến.
"Tô Trung càng ngày càng xinh đẹp, nhà chúng ta mà có một cô con dâu hiền lành như vậy thì tốt biết mấy."
Trong tiếng khen ngợi của họ hàng, tôi nhận ra Giang Văn Tự dường như không hề nói cho người nhà biết chuyện chúng tôi định ly hôn.
"Ơ, đó là Trọng Ninh phải không?"
"Cậu ấy không phải chưa từng tham gia những buổi tụ họp như thế này sao, hôm nay sao lại đến?"
"Haiz, cậu ấy và Văn Tự vẫn luôn không hòa thuận, hôm nay sợ là đến để gây khó dễ cho nó."
"Còn có thể gây khó dễ thế nào, chẳng lẽ cướp vợ nó à, ha ha ha."
Tôi vừa nhấp một ngụm rượu, thì nhìn thấy Giang Trọng Ninh được mọi người vây quanh.
Anh ta cao ráo, đứng giữa đám đông rất nổi bật.
Ánh mắt lướt qua tôi, không chút gợn sóng.
Tôi lịch sự gật đầu với anh ta.
Anh ta lại nhìn tôi một cách sâu xa, vẻ mặt không rõ vui buồn, sau đó lạnh nhạt dời ánh mắt đi.
... Người gì mà kỳ lạ.
Anh ta đang "giận" cái gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com