Giang Văn Tự ăn mặc chỉnh tề, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn hòa.
Anh ta đưa tay về phía tôi,
"Mẹ đang đợi em ở bên kia, chúng ta cùng qua đó đi."
Lời vừa dứt, một bóng người đột nhiên xuất hiện, thành thục khoác tay anh ta, "Văn Tự, em tìm anh nãy giờ."
Là Ôn Đình.
Tôi có chút kinh ngạc, Giang Văn Tự lại đưa cô ta đến.
Vậy chẳng phải là, người nhà Giang gia cũng đã thừa nhận thân phận của cô ta rồi sao?
Nụ cười của Giang Văn Tự tắt ngấm, nhanh chóng rút tay khỏi Ôn Đình, có chút bất an giải thích với tôi, "Trung Trung, em đừng hiểu lầm."
Tôi chỉ cười,
"Giang Văn Tự, chúng ta sắp ly hôn rồi, anh đưa ai đến dự tiệc gia đình, đó là tự do của anh."
Sự không vui của Ôn Đình đã sắp tràn ra khỏi mặt, tôi đổi giọng,
"Chỉ không nghĩ anh đưa một con ngốc đến, thật sự đã cho tôi một bất ngờ lớn."
Sắc mặt Ôn Đình tái mét.
Nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Ánh mắt lướt qua ly rượu vang đỏ trong tay tôi, một lát sau lại cười một cách quỷ dị,
"Chị Tô Trung, hôm nay chơi vui vẻ nhé."
Trực giác mách bảo tôi, cô ta không có ý tốt.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Cho nên sau khi chào hỏi mẹ Giang Văn Tự xong, tôi định tìm một lý do, nhanh chóng rời đi.
Giang Văn Tự căn bản hôm nay không định nói chuyện ly hôn với tôi, chỉ là muốn lừa tôi đến để chúc mừng sinh nhật mẹ anh ta mà thôi.
Khi đi vào nhà vệ sinh, một cảm giác nóng rực kỳ lạ ập đến, tôi mới hiểu Ôn Đình rốt cuộc đã làm gì.
Chân mềm nhũn, tôi loạng choạng vịn vào tường.
Trong lúc mơ màng, một bàn tay bịt miệng tôi, sau đó tôi liền mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại là ở trong một căn phòng xa lạ, miệng bị băng keo dán kín, tay chân cũng bị trói.
Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện:
"Cô ta bị tôi hạ thuốc rồi, lát nữa các người cứ chơi cô ta, nhớ quay video lại."
"Nhớ kỹ, lát nữa chúng tôi sẽ dẫn mọi người đến bắt gian, làm trên người cô ta xuất hiện nhiều dấu vết một chút."
Tôi cố gắng mở mắt, ở cửa Ôn Đình đang nói chuyện với mấy người đàn ông.
Vẻ ngoài của bọn họ...
Rõ ràng là những người đàn ông đã sát hại tôi ở kiếp trước!
Chuyện này đáng lẽ phải mấy năm sau mới xảy ra, sao lại sớm như vậy?
Hơn nữa đây là nhà họ Giang, Ôn Đình điên rồi sao?
{09}
Sau khi Ôn Đình rời đi, mấy người đàn ông đó lại như vì chuyện gì đó mà cãi nhau.
Hơn nữa bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, tôi nắm lấy cơ hội, hai tay nâng một cái gạt tàn thuốc, hung hăng đập vào cửa phòng.
"Bốp!"
Tiếng đập cửa trầm đục khiến tiếng bước chân bên ngoài phòng do dự dừng lại.
"Đúng là con khốn!"
Hành động này rõ ràng đã chọc giận những người đàn ông đó, họ giống như kiếp trước chửi rủa rồi đi về phía tôi, còn chưa kịp làm gì, thì cửa đã bị tông ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Giang Trọng Ninh.
"Giang Trọng Ninh..."
Khi mở mắt ra lần nữa, những thứ trói buộc trên người đã được cởi bỏ, trong phòng chỉ còn lại Giang Trọng Ninh.
Tôi miễn cưỡng đứng dậy, nhưng chân lại mềm nhũn, cả người ngã về phía trước.
Không có cảm giác đau đớn như dự đoán, mà lại ngã vào một vòng tay ấm áp.
Tôi níu lấy cổ áo anh ta, chống đỡ cơ thể,
"... Giúp tôi."
Rõ ràng nhìn thấy yết hầu của anh ta chuyển động.
"... Tô Trung."
Tôi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nói hết câu, "Đưa tôi đến phòng tắm."
Giang Trọng Ninh nhìn tôi một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì, sau đó nhanh chóng đẩy tôi vào phòng tắm.
Nước lạnh từ trên đầu dội xuống, miễn cưỡng kiềm chế được cơn nóng trong người.
"... Đỡ hơn chưa?"
Giang Trọng Ninh hỏi ở ngoài cửa.
Tôi mở cửa phòng tắm, nói đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi khó chịu.
Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Giang Trọng Ninh như vô tình hỏi, "Hôm nay đến dự tiệc, là định tha thứ cho Giang Văn Tự?"
Tôi trực tiếp phủ nhận, "Sao có thể, tôi và Giang Văn Tự đã không còn khả năng nữa rồi."
Sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh ta nghe.
Không biết có phải ảo giác không, tôi để ý thấy anh ta dường như, lộ ra một tia vui vẻ khó giấu.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng bước chân dồn dập.
"Tôi vừa nãy nhìn thấy Tô Trung đi cùng một người đàn ông vào phòng này..."
"Chắc chắn không nhìn nhầm."
Tiếng nói càng lúc càng gần.
Trong lúc hoảng loạn, không kịp nghĩ nhiều, tôi kéo Giang Trọng Ninh vào phòng tắm.
Cửa bị đẩy mạnh ra "rầm" một tiếng.
Người đầu tiên xông vào là Giang Văn Tự.
Phía sau là, Ôn Đình dẫn theo gần như là tất cả khách khứa.
Còn tôi, mặt đỏ bừng, quần áo trên người còn dính nước.
Trên người còn có những vết tích để lại khi vật lộn với mấy người đàn ông kia.
Khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt không thể tin nổi, nhỏ giọng bàn tán.
"Trời ạ, chuyện gì thế này, ai mà tin nổi chứ..."
"Cô vợ hiền lành của Giang gia, hóa ra là một tiện nhân."
Có người còn châm chọc, huýt sáo với Giang Văn Tự, "Đúng là một cái mũ xanh to đùng."
Giang Văn Tự như phát điên, ánh mắt khóa chặt vào những vết đỏ trên cổ, cổ tay tôi.
Không hỏi rõ ngọn ngành.
Giây tiếp theo, một cái tát giáng xuống mặt tôi.
Đánh đến mức tôi ngã nhào xuống đất.
Giọng nói lạnh lùng, đầy ghen tuông của Giang Văn Tự gần như bật ra từ kẽ răng,