1
Ai mà biết được để trở thành đại nha hoàn nhất đẳng, ta đã phải cố gắng đến nhường nào.
Lão phu nhân thích ăn chay, ta phải thức khuya suốt bốn tháng trời để học nấu.
Lão phu nhân muốn nghe vẹt học nói, ta ngày nào cũng mang nó ra dạy, cuối cùng ta và con vẹt đều thuộc làu Bát Nhã Tâm Kinh.
Lão phu nhân chê Thiếu phu nhân mới về tính tình lớn, ta chạy ngược chạy xuôi hai bên làm hòa, chân suýt nữa thì tong teo cả lại, nhờ vậy mới được thăng lên làm đại nha hoàn nhất đẳng.
Di Vũ, nha hoàn cùng vào phủ với ta, bĩu môi chỉ vào ta trước mặt mọi người: "Xem con tiện tì này kia, ăn cơm cũng phải thêu khăn tay cho Lão phu nhân, chắc nằm mơ cũng thấy mình đang nịnh nọt chủ tử đấy!"
Nàng ấy vốn ngang bướng như thế, lại quá thân thiết với ta, làm càn quen rồi, nên ta chỉ cười, rồi tiếp tục làm việc của mình.
Có điều Đông Quế, một nha hoàn nhất đẳng lớn tuổi hơn, đã lên tiếng bênh vực ta: "Các ngươi cứ mà ghen tị đi, tưởng nịnh nọt chủ tử là dễ lắm chắc?"
Đông Quế đi đến, nhìn ta thêu thùa, rồi nói tiếp:
"Cứ nói chuyện thêu khăn tay này đi, các ngươi chỉ thích tranh mấy món đồ lớn, nghĩ là nổi bật. Đâu biết quanh năm suốt tháng, thứ Lão phu nhân dùng nhiều nhất vẫn là mấy món nhỏ nhặt trước mắt này.”
Lão phu nhân vừa dùng, đã nhắc đây là tài nghệ của Niên Phong, người ta chẳng phải đã đi trước các ngươi một bước rồi sao?"
Di Vũ cũng bước tới, không nói không rằng giật lấy chiếc khăn tay trong tay ta, cười nói: "Vậy hôm nay ta cũng thêu một chiếc khăn tay, để Lão phu nhân cũng nhắc đến ta xem sao."
Ta bất lực lắc đầu, dứt khoát buông tay xuống ăn cơm.
Di Vũ thấy ta không có hứng thú, lập tức nói với ta: "Ngươi đừng im lặng thế, ngươi biết ta chỉ đùa ngươi thôi mà."
Ta quay đầu lại, nhìn quanh, sợ nhiều người lắm miệng, chỉ đưa cho nàng ấy một ánh mắt.
Di Vũ hiểu ý, giúp ta bưng bát cơm vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Niên Phong cô nãi nãi, ta hầu ngươi vào nhà uống trà, vậy được chưa?"
Vào đến trong nhà, tránh xa mọi người, ta mới kéo tay nàng ấy, bảo nàng ấy đừng bận rộn nữa, cùng ta ngồi xuống cạnh nhau.
"Niên Phong, ta thấy ngươi ủ rũ hai ba ngày nay rồi, có chuyện gì thế?"
Ta vuốt mấy sợi tóc mai bên thái dương, nói với Di Vũ: "Tháng trước ta vừa tròn mười sáu tuổi, Thiếu phu nhân nghe chuyện này, nói muốn tìm cho ta một nhà tốt để gả đi."
Di Vũ cau mày, không tự chủ được mà nâng cao giọng: "Lão phu nhân thương ngươi nhất, cho nên nàng ấy gấp gáp..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vội vàng "suỵt" một tiếng, Di Vũ mới hạ giọng xuống vài phần.
"Nàng ấy gấp gáp làm gì? Dù sao ngươi cũng không có ý vào phòng Thiếu tướng quân."
Ta lắc đầu, chỉ biết thở dài.
Di Vũ thấy vậy, đành an ủi ta: "Chuyện này ngươi phải nói nhiều với Lão phu nhân, cầu bà ấy giữ ngươi lại. Những người có thân phận như chúng ta, cũng chỉ có thể ở trong phủ này mới có mấy năm tháng thảnh thơi, gả chồng rồi, ai biết cảnh tượng sẽ ra sao."
Chủ đề này, cả đám nha hoàn trẻ tuổi chúng ta ai nhắc đến cũng đều u sầu.
Năm đó khi ta được Lão phu nhân chọn đưa vào phủ, bà ấy là đại thiện nhân đi chùa Hoài An quyên tặng, còn ta là kẻ đáng thương theo mẫu thân ăn xin ngoài chùa.
Chỉ vì ta đem hết cháo cơm của tăng nhân đưa cho mẫu thân, nên được Lão phu nhân chú ý, bà ấy mới sai người dẫn ta lại gần nói chuyện.
Khi đó bà ấy hỏi ta, sắp đói thành bộ xương khô rồi, sao không ăn.
Ta luống cuống kéo góc áo rách rưới của mình, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Mẫu thân ta còn đang mang thai đệ đệ, ta sợ mẫu thân ăn không ngon, đệ đệ cũng theo đó mà chịu đói..."
Ta không ngờ, Lão phu nhân lại hiền từ gọi ta ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
Bà ấy cúi người xuống lại hỏi ta: "Sao con biết, mẫu thân con mang thai một người đệ đệ vậy?"
Ta cắn môi, đáp: "Phụ thân ta nói, không sinh được nhi tử thì sẽ bắt mẫu thân ta sinh mãi, thân thể mẫu thân đã yếu lắm rồi, ta, ta sợ mẹ..."
Khi đó ta không kìm được, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Hòa với bụi bặm trên mặt ta, chảy thành vệt bùn nhơ.
Trong nhà cộng cả ta đã có bốn nhi nữ rồi, ta sợ mẹ ta sinh thêm một đứa nữa, tính mạng sẽ không giữ được.
Lão phu nhân thấy vậy, vội lấy ra khăn tay của bà ấy, giúp ta lau nước mắt.
Ta theo bản năng lùi lại một chút, nói: "Không dám ạ, Lão phu nhân, đừng làm bẩn đồ của người."
Bà ấy từ bi mỉm cười, kéo ta lại cẩn thận lau chùi, đáp: "Vậy sau này con cứ thêu thêm vài chiếc khăn tay trả ta, chẳng phải tốt hơn sao?"
Khi đó ta ngây người một lúc lâu, một tiểu thị vệ đi cùng không kìm được đã lên tiếng.
Vị tiểu thị vệ đó trắng trẻo, mắt sáng, lúc không cười khóe miệng cũng mang theo lúm đồng tiền ngọt ngào: "Ý Lão phu nhân là muốn đưa con về phủ đấy, còn không mau tạ ơn Lão phu nhân?"
Vị tiểu thị vệ đó hẳn là đi theo Thiếu tướng quân, hắn đang hớn hở nói chuyện với ta thì bị Thiếu tướng quân quát một tiếng nghiêm nghị: "Còn không mau lui xuống! Trước mặt Lão phu nhân, ai cho một tên nô tài như ngươi lắm lời!"