Niên Phong

Chương 2



Ánh sáng mây trời, nơi hành lễ Phật cũng không át nổi sát khí trên người Thiếu tướng quân.

 

Y lạnh nhạt liếc ta một cái, lạnh nhạt đến không có chút cảm xúc nào, như nhìn một con mèo con chó.

 

Cho nên sau này ta kính y, sợ y, nghe lời y, thuận theo y, duy chỉ không yêu y.

 

Đáng tiếc Thiếu phu nhân không nghĩ vậy.

 

Nàng ấy cảm thấy y là người tài tuấn anh dũng vô song nhất trên đời, bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ phải lòng y.

 

2

Sau khi vào phủ Tướng quân, ta vẫn luôn ở bên cạnh Lão phu nhân.

 

Di Vũ và ta cùng ngày vào phủ, nàng ấy là cháu ngoại của Lão quản gia, cuộc sống tốt hơn ta rất nhiều.

 

Nhưng nàng ấy không ỷ thế h.i.ế.p người, ngược lại ngay ngày đầu tiên đã kéo tay ta, cùng ta ngồi dưới hành lang nghe mưa nói chuyện:

 

"Ngoại tổ phụ ta đã làm việc trong phủ bốn mươi năm rồi, ông ấy hiểu rõ Lão phu nhân là người có lòng Bồ Tát nhất. Cho nên ngươi xem, Lão quản gia còn dám đưa cháu ngoại của mình đến bên Lão phu nhân, đủ thấy đây là một nơi thần tiên, ngươi không cần phải quá cẩn trọng như vậy đâu."

 

Ngày ta vào phủ, Lão phu nhân đã cho ta gấp đôi tiền bán thân so với người khác, bảo ta gửi về nhà cho mẫu thân ta dùng.

 

Lão phu nhân thở dài, nói với ta: "Người ngoài các con, chỉ nhìn thấy nhà ta đời đời là võ tướng, đều là những Võ Khúc Tinh giáng trần dũng mãnh thiện chiến. Nhưng đó đều là việc tạo sát nghiệp, rất giảm thọ."

 

Bà ấy nói những lời này, giống hệt những người già trong thôn ta mong nhi tử đi lính sớm ngày trở về: "Nhìn tòa phủ đệ to lớn này, cuối cùng chỉ còn lại ta đây, một lão bà đầu bạc bầu bạn với một đứa tôn tử, vinh quang là trong mắt người khác, còn ta chỉ thấy cô độc thê lương."

 

Mỗi khi Thiếu tướng quân xuất chinh, Lão phu nhân lại nói nhiều hơn.

 

Mà ta là người có thể ngồi yên, ta ở bên bà ấy chép kinh Phật, bà ấy cứ lải nhải những chuyện này, cũng không cần ta đáp lời gì, chỉ cần lắng nghe là được.

 

Thời gian dài, bà ấy sẽ lật những cuốn kinh ta chép khi mới vào phủ, khi mới biết chữ, cười nói: "Ta dạy biết bao nha hoàn viết chữ, con là đứa học tốt nhất, nhanh nhất."

 

Ta thật thà đáp: "Lão phu nhân mỗi tháng cho nô tỳ nhiều tiền như vậy, đến cả thân thể mẫu thân nô tỳ cũng đã khỏe mạnh rồi, nô tỳ cần phải làm tốt những gì Lão phu nhân giao phó, nếu không nô tỳ sẽ cảm thấy hổ thẹn."

 

Mẫu thân ta vẫn sinh một cô con gái, nhưng ta dùng tiền lương tháng của mình để uy h.i.ế.p phụ thân ta, nếu ông ta còn ép mẫu thân sinh con, ta sẽ không gửi tiền về nhà nữa.

 

Số tiền ta cho, đủ để phụ thân ta, người đã nhục nhã nửa đời người, xây nhà mới, mua cả đàn bò dê, thế nên ông ta không dám không nghe lời.

 

Mà những điều này, bất kể là lòng tốt của Lão phu nhân hay bà ấy chỉ muốn tích phúc cho con cháu, đều là ân đức bà ấy ban cho ta, ta không thể không ghi nhớ.

 

Vì vậy, khi bà ấy muốn đổi tên cũ "Chiêu Đệ" của ta, ta chủ động nói, ta đã nghĩ ra một cái tên hay, mong bà ấy chấp thuận.

 

Ta viết lên giấy, Lão phu nhân và một đám nha hoàn nhìn vào đọc một lượt, "Niên Phong."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Di Vũ cười ta: "Dưới trướng Thiếu tướng quân có một tiểu binh tên là 'Thụy Tuyết', ngươi xem, hai người cứ như trời sinh một cặp vậy."

 

Ta biết người tên "Thụy Tuyết" này, ta vào phủ ngày thứ hai đã gặp hắn rồi.

 

Ngày đó ta đi đưa canh cho Thiếu tướng quân, đường lạ, loanh quanh mấy vòng, lại đi thẳng ra ngoài cổng Tây.

 

Một tiểu thị vệ tiến lên chặn ta lại, chính là người đã bắt chuyện với ta ở trong chùa, trắng trẻo, mắt sáng.

 

Hắn cười, đôi lúm đồng tiền bên má càng thêm ngọt ngào, hắn hỏi ta: "Canh gì mà còn phải bưng ra ngoài phủ dạo một vòng rồi mới cho người ta uống vậy?"

 

Ta cúi đầu, lông mày cau thành một cục: "Ôi, công việc đầu tiên Lão phu nhân giao phó cho ta mà ta đã làm không được rồi, biết làm sao đây?"

 

Hắn thấy ta sắp khóc, vội vàng chỉnh sắc mặt nói: "Ngươi đừng lo, đưa đến đâu? Ta sẽ tìm một nha hoàn khác đến giúp ngươi dẫn đường."

 

Nghe ta nói là Thiếu tướng quân, hắn lập tức vui vẻ: "Thì ra là Thiếu tướng quân, ta giúp ngươi dẫn đường là được rồi."

 

Vị tiểu thị vệ vừa dẫn đường vừa giúp ta bưng canh, để lại cho ta một bóng lưng thẳng tắp như cây tre.

 

Khi đến trước cửa, chỗ đông người, hắn lại đưa trả cho ta, nhỏ giọng nói với ta: "Cứ coi như là ngươi tự mình bưng đến, ta chưa từng vào đây, hiểu không?"

 

Ta ngây ngô gật đầu, nhìn thiếu niên mắt cười như vầng trăng khuyết, rón rén trốn vào trong bóng tối.

 

Sau này mỗi lần ta đưa đồ cho Thiếu tướng quân, ta đều sẽ cố ý đi vòng qua cổng Tây.

 

Mãi cho đến khi ta cầm một chiếc áo khoác lông chồn đi ngang qua, nghe các thị vệ khác gọi hắn một tiếng "Thụy Tuyết", ta mới biết đó là tên của hắn.

 

Vòng vo mãi, ngoài con đường quanh co đó, còn có tâm tư không thể nói ra của ta.

 

Cho nên khi đó Di Vũ trêu chọc ta và Thụy Tuyết, ta vội vàng tiến lên che miệng nàng ấy.

 

Trong tiếng cười đùa của mọi người, ta đỏ mặt, chỉ đành nhỏ giọng biện minh: "Không phải như vậy đâu, ta là Niên Phong, chứ đâu phải là Phong Niên..."

 

Duy chỉ Lão phu nhân dần mất đi nụ cười, bà ấy thở dài thật lâu.

 

Mọi người thấy vậy, không còn cười đùa nữa, nghe Lão phu nhân nói với ta: "Niên Phong, là một đứa trẻ có lòng. Mọi người đều theo ta cầu phúc cho tôn tử, duy chỉ con nhớ đến ta."

 

Năm được mùa, người tăng thọ.

 

Đây là nửa câu đối thường thấy ở làng ta khi dán câu đối Tết mỗi năm.

 

Ta mong Lão phu nhân nhiều phúc nhiều thọ, sống lâu trăm tuổi, mặc dù rất lâu sau này, ta mới hiểu được tiếng thở dài của bà ấy.

 

Trơ mắt nhìn phu quân và nhi tử da ngựa bọc thây, trong mấy chục năm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuổi thọ kéo dài chẳng phải là một sự giày vò hay sao.