10
Trong chặng đường cuối cùng của mình, Lão phu nhân như hồi quang phản chiếu, mọi chuyện đều nhớ rất rõ.
Chúng ta cùng nhau đón năm mới, bà ấy lật ra con hổ vải Thiếu tướng quân từng chơi thuở nhỏ, nói rằng ban ngày y vứt ở một bên, miệng nói thứ đồ ngây thơ như vậy y không chạm vào, nhưng ban đêm lại giấu dưới gối, ngủ say cũng ôm trong tay.
Chúng ta hiếm khi thấy Thiếu tướng quân đỏ mặt, ai nấy đều bạo gan cười y.
Y cũng không giận, mặc cho chúng ta - một đám nữ nhi làm ầm ĩ, y chỉ lo uống rượu nói cười.
Rượu qua ba tuần, ta theo lệnh Lão phu nhân, đi phát tiền cho các tiểu tư trực đêm trong và ngoài cổng.
Ta vừa đi phát, vừa nhận mặt.
Đi mãi đến cổng Tây, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Từ khi vào phòng Thiếu tướng quân, ta không dám nhắc đến Thụy Tuyết với bất kỳ ai.
Nhưng trận chiến này hiểm ác, nghe nói đã c.h.ế.t hơn ngàn người, mà Thiếu tướng quân trở về đã hơn nửa tháng rồi, ta vẫn chưa thấy hắn, thực sự lo lắng.
Ta đành hỏi thăm tiểu thị vệ ngoài cổng Tây: "Người canh cổng này năm ngoái đâu rồi? Sao ta đã phát tiền gần nửa phủ rồi mà vẫn chưa thấy họ, có phải năm nay không đến phiên trực không?"
Một tiểu thị vệ ngẩng đầu lên, chỉ về phía Bắc: "Tỷ tỷ nói đến Thụy Tuyết và Trịnh Lâm phải không? Hẳn là đang canh gác ở cổng Bắc."
Ta lại chạy vội đến cổng Bắc, đường tuyết trơn trượt, còn bị ngã một cái trên bậc thang.
Đẩy cửa Bắc ra, ta vội vàng nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy Trịnh Lâm.
Ta cố che giấu sự hoảng sợ trong lòng, vừa phát tiền cho hắn ta, vừa tiếp tục hỏi thăm: "Nghe nói trận này mất rất nhiều huynh đệ, Trịnh đại ca có thể bình an trở về, đó là phúc lớn rồi. Năm ngoái thấy huynh và Thụy Tuyết cùng trực gác, năm nay không thấy hắn, chẳng lẽ..."
Trịnh Lâm nhận tiền, thở dài một tiếng.
Ta kinh hãi đến tim đau nhói, dạ dày cũng không ngừng cuộn trào, nghe hắn ta nói tiếp: "Đúng vậy, quá nhiều huynh đệ đã mất, t.h.i t.h.ể cũng không đưa về được."
Gió tuyết gào thét, tay ta giấu trong ống tay áo run rẩy.
"Thụy Tuyết coi như mạng lớn, mất một chân, nhưng may mà giữ được mạng. Tướng quân đã sắp xếp cho hắn làm việc quản lý tiệm ở dưới, không để hắn đến trực gác nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim ta lập tức lắng xuống, hít thở thật sâu mấy hơi, mới trấn tĩnh lại tinh thần.
Đoạn đường đó ta không biết mình đã mò về thế nào, trong đầu ta chỉ có nửa câu "may mà giữ được mạng".
Ta không ngờ, khi ta trở về, đúng lúc Thụy Tuyết và mấy người quản sự đến chúc Tết Thiếu tướng quân và Lão phu nhân.
Hắn đã cởi bỏ giáp bạc áo đỏ, mặc một bộ áo dài màu xanh hành lá, áo khoác nhỏ màu khói xám bọc lấy người ngồi trên xe lăn, đôi lúm đồng tiền ấy vẫn mỉm cười dịu dàng.
Ta và hắn vừa chạm mặt, ta mượn cớ bắt chuyện với một nhóm quản sự, nói với hắn: "Chỉ cần người còn sống, năm mới nhất định sẽ tốt đẹp hơn."
Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn tuyết rơi trong sân.
Hắn nói câu nói cũ: "Tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu, là điềm tốt."
Hắn theo đám đông cùng nói với ta: "Đa tạ lời chúc phúc của cô nương, chúc cô nương năm mới cũng vạn sự như ý."
Vạn sự như ý, có lẽ là chuyện khó như lên trời.
Ta lại một lần nữa đưa chiếc đèn lồng trong tay cho hắn: "Tuyết trời đường trơn, đừng đi từ cổng Bắc nữa."
Thụy Tuyết cẩn thận, cúi đầu nhìn thấy vạt váy ta bị dính bùn sau khi bị ngã.
Hắn khẽ cau mày.
Thì ra khi hắn cau mày, đôi lúm đồng tiền ấy sẽ không rõ ràng.
Ta đã quay người định vào nhà, Thụy Tuyết đột nhiên gọi ta lại.
"Nghe nói Niên Phong cô nương quản lý sổ sách rất giỏi, nếu tiệm của ta có việc gì không hiểu, có thể đến thỉnh giáo cô nương không?"
Ta quay đầu mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu.
Dưới ánh mắt cười dịu dàng của hắn, đôi lúm đồng tiền ấy lại hiện rõ.
Sống là tốt rồi, Thụy Tuyết.
Sống là tốt rồi.