Niên Phong

Chương 11



11

Khi cỏ đầu xuân vừa nhú xanh, vào một buổi chiều ấm áp, Lão phu nhân chỉ nghe thấy tiếng thở ra, không thấy tiếng hít vào nữa.

 

Xưa nay hiếm ai sống đến bảy mươi, cả đời bà ấy, thăng trầm bất định, kiên cường thiện lương, thực ra đã đủ rồi.

 

Chỉ là những người trẻ tuổi như chúng ta không nỡ mà thôi, luôn cảm thấy Lão phu nhân tốt đẹp như vậy, hẳn phải sống lâu trăm tuổi, hẳn phải sống lâu hơn cả chúng ta.

 

Bà ấy đã sắp xếp mọi thứ cho tất cả mọi người, đặc biệt là Đông Quế.

 

Bà ấy bảo Thiếu tướng quân nhận Đông Quế làm nghĩa muội, đợi Đông Quế chịu tang cho bà ấy xong, nhất định phải tìm cho Đông Quế một mối hôn sự tốt, phải để Đông Quế làm đương gia chủ mẫu, tuyệt đối không được chịu nửa phần ủy khuất nào.

 

Duy chỉ đến ta, Lão phu nhân kéo tay Thiếu tướng quân.

 

"Con biết ta xưa nay vẫn thương những nha đầu này, ta không yên lòng Đông Quế, không yên lòng Di Vũ, đặc biệt không yên lòng Niên Phong bị con cưỡng đoạt. Các con đều giống ta, đều là những người đáng thương mệnh không do mình…”

 

“Nhưng con luôn coi thường các nàng. Vì sao lại coi thường chứ? Các nàng đều giống ta, đều đang vật lộn để sống cho ra người, con luôn nói Tướng quân phủ dựa vào Tổ mẫu để chống đỡ, những ngày con không có ở phủ, lẽ nào không có công lao của các nàng sao?”

 

“Đặc biệt là Niên Phong. Con thành thân, rồi quay lưng phụng chỉ xuất chinh, bỏ lại tân nương vừa mới làm quen, rồi ta đây là một lão thái thái hồ đồ, chẳng phải đều dựa vào Niên Phong lo liệu sao?"

 

Lão phu nhân nói vội vàng, ho khan một hồi.

 

Ta không đành lòng, tiến lên khẽ vuốt lưng bà ấy, khóc nói: "Lão phu nhân, đều là những việc Niên Phong phải làm, cầu người nghỉ ngơi một lát, đừng vì Niên Phong mà phí tâm sức nữa."

 

Lão phu nhân nhìn ta chăm chú, trong mắt là nỗi bi thương vô hạn.

 

Rất lâu sau này, khi ta đã có con cháu, ta mới nghĩ, bà ấy nuôi nhiều nha đầu như vậy, có lẽ cũng vì bà ấy rất thích trẻ con.

 

Chúng ta được bà ấy nuôi lớn, bà ấy coi chúng ta như người thân, cho nên khi sắp ra đi, bà ấy mới có không yên tâm như vậy.

 

Nhưng cả đời bà ấy, cuối cùng người đỡ quan tài, chỉ có một người cháu trai sớm hiểu chuyện.

 

Bà ấy muốn ta tự mình lựa chọn, chỉ cần Thiếu tướng quân đồng ý, thành toàn tâm nguyện của ta, thì coi như bà ấy đã hoàn thành một tâm nguyện.

 

Dù biết Thiếu tướng quân là người hiểu lý lẽ, Lão phu nhân vẫn gọi Thiếu phu nhân đến bên giường, hứa rằng Tướng quân phủ không giữ người, nếu sau này Thiếu tướng quân tử trận sa trường, nàng sẽ được trả tự do, về nhà hay tái giá, tuyệt đối không ngăn cản.

 

Bà ấy chăm sóc đến từng người, rồi vào một đêm xuân trong trẻo, bà ấy nhắm mắt mãi mãi.

 

Khi đó tất cả chúng ta đều ở bên cạnh bà ấy, bà ấy ra đi không chút hối tiếc và an lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngày xuất tang, những nha đầu từng được bà ấy đích thân lo liệu hôn sự đều đã trở về.

 

Ai nấy đều khăn tang áo xô, dù là những cô gái yếu liễu đào tơ, đông người thì cũng có thể đỡ được quan tài.

 

Di Vũ đã có thai, không thể quỳ lâu, dưới tiếng quát nghiêm nghị của Thiếu tướng quân, nàng ấy mới dập đầu rồi thôi.

 

Nhưng nàng ấy vẫn ở lại linh đường, ngồi trên chiếc ghế vuông mà nàng ấy từng yêu thích nhất khi ở Tướng quân phủ, lặng lẽ nhìn bài vị Lão phu nhân, vành mắt vẫn đỏ hoe.

 

Đám tang đó, tiếng khóc than không ngừng, ngay cả mưa cũng không dứt.

 

Mọi người đều nói, Lão phu nhân khi sống là người lương thiện, không chỉ người phàm không nỡ, mà trời xanh cũng thương xót.

 

Đông Quế đã gầy rộc đi rất nhiều, nàng ấy vừa khóc vừa nhìn lên trời, lẩm bẩm hỏi ta: "Lão phu nhân nhất định là đi làm Bồ Tát rồi, phải không?"

 

Ta mạnh mẽ gật đầu, ôm Đông Quế vào lòng.

 

Ta lau nước mắt cho nàng ấy, khuyên nàng ấyhãy ăn uống vào, vì Lão phu nhân, cũng phải sống thật tốt.

 

"Bà ấy nói, chúng ta ai nấy đều giống bà ấy, đều đang vật lộn để sống cho ra người…" Ta vừa nói với Đông Quế, vừa nói với chính mình: "Trân trọng bản thân, mới có thể sống cho ra người."

 

12

Lão phu nhân ra đi, Nam viện vốn ngày nào cũng náo nhiệt, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

 

Mọi người đều sợ nhìn vật nhớ người, cứ thế ép Thiếu tướng quân xây thêm mấy gian phòng ở Tây viện, để ta và Đông Quế mấy người ở lại.

 

Năm thứ hai sau khi Lão phu nhân qua đời, Thiếu tướng quân như đã hứa nhận Đông Quế làm nghĩa muội, tìm cho nàng ấy một gia đình cực kỳ hiển hách để kết thân, cuối cùng xuất giá với vinh dự của một tiểu thư Tướng quân phủ.

 

Đông Quế có ý muốn đưa ta đi cùng.

 

Ta nghĩ đến Lão phu nhân, nghĩ đến từng chút một ở Tướng quân phủ, cuối cùng lắc đầu.

 

Vài ngày sau, Thiếu tướng quân đến tìm ta.

 

Y hiểu, dù là một màn kịch của Thiếu phu nhân, nhưng ta ở trong phủ, quả thật là người của phòng y.

 

Y hỏi ta có tính toán gì.