Niên Phong

Chương 12



Lời này, Thiếu phu nhân từng hỏi ta, giờ đổi lại là Thiếu tướng quân.

 

Ta biết y vội vàng sắp xếp như vậy, nhất định là lại nhận được thánh chỉ xuất chinh.

 

Cho nên ta quỳ xuống hành lễ nói: "Nếu Thiếu phu nhân sau này có thai, nô tỳ sẽ ở lại giúp phu nhân quản gia. Nếu Thiếu tướng quân nhất quyết không muốn con cái, nô tỳ sẽ ra khỏi phủ."

 

Ta lần này cuối cùng cũng mạnh dạn nhắc đến tên y: "Nô tỳ muốn đi tìm Thụy Tuyết. Tiệm ngọc khí của y gần Lăng viên nhất, nô tỳ có thể trông chừng Lão phu nhân, thường xuyên quét mộ cho bà ấy."

 

Thiếu tướng quân vô cùng sững sờ, nghĩ một lúc lâu, mới hỏi lại ta: "Thụy Tuyết?"

 

Ta gãi đầu, đáp y: "Tuy nô tỳ đã từng mơ ước hắn, nhưng tuyệt đối chưa từng tư thông với hắn. Thiếu tướng quân nếu không cho phép, sau này nô tỳ cũng sẽ không đi tìm hắn."

 

Y tức đến bật cười, lại hỏi: "Sao, ta là một tướng quân, có thể bảo đảm cho ngươi cả đời vinh hoa, còn không bằng một tiểu binh như hắn sao?"

 

Ta thật thà trả lời: "Nói về việc cầm binh đánh trận, vạn ngàn Thụy Tuyết cũng không bằng một Thiếu tướng quân. Nhưng xét đến chuyện sống qua ngày sau này, Thụy Tuyết chịu để nô tỳ quản gia, chịu để ý nô tỳ, một nha hoàn xuất thân ăn mày, đứng trước mặt hắn, như vậy là đủ rồi."

 

Thiếu tướng quân hiểu được điều ta mong muốn.

 

Mà lựa chọn của y, cũng chứng minh lời của Lão phu nhân năm xưa.

 

Y muốn thả ta đi, để ta yên tâm đi tìm Thụy Tuyết.

 

Cho nên Thiếu phu nhân tuyệt đối sẽ không có thai, Tướng quân phủ này, đến đời y sẽ trống rỗng.

 

Ánh sáng mây trời, gió hạ lướt qua mặt, đến lúc này, Thiếu tướng quân nhìn ta cuối cùng không còn như nhìn một con mèo con ch.ó nữa.

 

Y nói với ta: "Niên Phong cô nương cứ tạm thời ở lại thêm mấy ngày, giúp đỡ phu nhân nhà ta. Ít nhất..."

 

Y khẽ cau mày, y biết ta hiểu y muốn nói gì.

 

Ít nhất là đợi sau khi lần xuất chinh này của y có kết quả.

 

"Nếu ngươi không yên tâm…" Không ngờ Thiếu phu nhân trốn sau cánh cửa nghe lén, nghe đến đây, nàng cuối cùng không kìm được bước ra: "Chẳng bằng cứ thuê Niên Phong cô nương làm quản gia."

 

Thiếu phu nhân xưa nay vẫn rất mạnh mẽ, nàng đang cố gắng hết sức nở nụ cười nói chuyện này, dù lòng nàng đã đau như cắt” "Đợi đến ngày nào Tướng quân phủ tan rã, rồi tùy nàng ấy rời đi, thế nào?"

 

Có lẽ ta mãi đến cuối cùng mới ở lại, trong số phận, chính là để ta giữ Tướng quân phủ này đến chặng cuối cùng cho Lão phu nhân.

 

Nghĩ như vậy, ta đã đồng ý với Thiếu phu nhân.

 

Có lẽ Lão phu nhân cầu phúc linh nghiệm, Thiếu tướng quân sau này trải qua trăm trận chiến, dù thắng hay thua, vẫn luôn giữ được mạng mà trở về.

 

Y trị quân có phép tắc, bồi dưỡng nhiều dũng tướng để vua dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Y cũng có một nguyên tắc, từ y bắt đầu, trong quân chỉ thu nhận người có huynh tỷ muội, tuyệt đối không nhận con độc đinh.

 

Thiếu tướng quân chưa đầy bốn mươi tuổi, đã vượt qua cả tằng tổ phụ y, được phong làm Nhất phẩm Quân Hầu, còn được ban bảo kiếm của vua, có thể c.h.é.m gian thần nghịch tặc.

 

Lui về khi đang ở đỉnh cao, y lúc này xin giải giáp quy điền.

 

Thiếu phu nhân cũng không còn trẻ nữa, tướng quân sợ làm tổn hại thân thể nàng, hai người cũng không sinh thêm con, chỉ nhận nuôi một đám trẻ mồ côi, giống như Lão phu nhân năm xưa.

 

Còn ta thì sao, vốn nghĩ một mặt ở lại cùng Tướng quân phủ đến cuối cùng, một mặt cùng Thụy Tuyết sống cuộc sống nhỏ của mình. Không ngờ cứ thế chạy đi chạy lại hai đầu, chạy hết nửa đời còn lại.

 

Cuộc đời này của ta, hẳn là rất tốt rồi.

 

Gặp hết người thiện lương này đến người thiện lương khác, khiến ta cũng có thể an hưởng tuổi già.

 

Khi già rồi ta ngồi hóng mát dưới gốc cây ngân hạnh, một nha đầu được Thiếu phu nhân nuôi lớn đang nép vào lòng ta, nghe ta kể kinh Phật.

 

"Cứ nói chuyện thêu khăn tay này đi, các ngươi chỉ thích tranh mấy món đồ lớn, nghĩ là nổi bật. Đâu biết quanh năm suốt tháng, Lão phu nhân dùng nhiều nhất vẫn là mấy món nhỏ nhặt trước mắt này.”

 

“Nha đầu.” Khi ta theo bản năng khen đứa nhỏ: "Ta dạy biết bao đứa trẻ viết chữ, con là đứa học giỏi nhất, nhanh nhất." Sau một lúc lâu, ta mới nhớ ra, câu nói này Lão phu nhân cũng từng nói với ta.

 

Thiếu tướng quân cũng không còn trẻ nữa, mọi người đều gọi y là "Lão Hầu gia".

 

Nhưng ta vẫn thường gọi y là "Thiếu tướng quân", ta vẫn mãi không buông bỏ khoảng thời gian tươi đẹp thuở thiếu thời đó.

 

Y nói ta ngày càng giống dáng vẻ của Lão phu nhân năm xưa.

 

Ta mỉm cười, nói: "Từ khi bà ấy đi, chúng ta thực ra đều sống thành dáng vẻ của bà ấy."

 

Thân xác sẽ khô héo thành tro bụi, nhưng tâm tính Lão phu nhân để lại thì không.

 

Đây chính là kết quả tốt đẹp nhất rồi.

 

Khi hấp hối, ta thêu chiếc khăn tay cuối cùng.

 

Ta dùng nó lau mặt cho một đứa bé què chân vừa được cứu vào phủ, mặt mày lem luốc vì khóc.

 

Ta cười nói với nó: "Con à, đừng sợ, phu quân của ta mất nửa cái chân, nhưng y vẫn sống tốt cuộc đời này..."

 

Lão phu nhân, con nghĩ, con cũng đã sống tốt cuộc đời này.

 

Người nói xem, có phải vậy không?