5
Ta bị Thiếu phu nhân cưỡng ép gả cho Thiếu tướng quân, lý do là ban đầu Thiếu tướng quân đã chịu mang ta theo đến thăm nàng ấy, có thể thấy Thiếu tướng quân yêu quý ta.
Ta không dám trèo cao, ngàn lần chối từ, mới thuyết phục Thiếu phu nhân tinh giản mọi việc, chỉ cần ta ở bên cạnh Thiếu tướng quân hầu hạ là được.
Đêm tuyết đầu đông, Thiếu tướng quân ở bên trong đọc sách, ta ngồi nghiêng bên cửa nhìn than lửa, không ai nói gì.
Ngay cả tiếng gió tuyết khẽ đập vào khung cửa sổ cũng trở nên rõ ràng lạ thường.
Ta không dám nhìn y, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy.
Ta vào phủ đã tám năm rồi, mấy năm nay y dẫn quân xuất chinh ít gặp, nhưng mấy năm trước y còn ở cùng Lão phu nhân tại Nam viện, ta và y thường xuyên chạm mặt.
Dù vậy, mỗi lần gặp mặt, ta đều cảm thấy xa lạ như lần đầu.
Trong mắt y, ta mãi mãi như một con mèo con chó, trong lòng ta, y cũng luôn như cách núi cách biển, cách một dòng lũ vô hình.
Khi ta đang xới than ở bên cửa, Thụy Tuyết khoác trên mình lớp gió tuyết, làm xong việc trở về báo cáo.
Ban đầu hắn không ngẩng đầu, cúi mắt bước vào, quỳ gối hành lễ, nhìn thấy vạt váy của ta, rồi ngập ngừng.
Thiếu tướng quân nói: "Không sao, nàng là người mới đến viện ta."
Thụy Tuyết lúc này mới ngẩng đầu.
Hắn nhìn thấy ta, đầu tiên là sững sờ, không kìm được lẩm bẩm một câu: "Là ngươi sao?"
Thiếu tướng quân lãnh đạm nói: "Trước kia là người ở phủ Lão phu nhân, tên là gì ấy nhỉ..."
Thấy Thiếu tướng quân suy nghĩ rất lâu, Thụy Tuyết mới lại cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: "Là Niên Phong cô nương."
Thiếu tướng quân nhìn Thụy Tuyết, rồi lại nhìn ta, cười nói: "Tên hai người, chẳng phải chính là 'Tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu' sao?"
Ta nhìn xuống, chỉ có thể thấy bóng lưng Thụy Tuyết.
Năm đó, hắn đi trước ta, ngẩng cao đầu, thẳng tắp như trúc biếc, còn bây giờ, hắn quỳ trước mặt ta, cúi thấp mày mắt, mu bàn tay bị tê cóng, gân xanh rõ rệt.
Thụy Tuyết khẽ nghiêng đầu, lại nhìn một lần nữa vạt váy của ta, thay ta giải thích: "Tên của cô nương, có ý nghĩa 'Năm được mùa, người tăng thọ'. Khi đó Lão phu nhân hết lời khen ngợi, truyền khắp cả phủ."
Thiếu tướng quân nhìn ta chăm chú.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào ta, mang theo một chút vẻ thưởng thức, nói với ta: "Ngươi là người có lòng, Tổ mẫu không uổng công thương ngươi."
Ta yên lặng đứng dậy, yên lặng hành lễ, yên lặng lắc đầu.
Ta không biết lúc này nên nói gì để bản thân không tỏ ra quá nịnh hót.
Nhưng những tâm tư này của ta, trong tòa phủ đệ rộng lớn này, rốt cuộc là không đáng kể.
Cho nên ta cuối cùng lấy cớ đi lấy than, thức thời lui ra, để bọn họ yên tâm bàn chuyện chính sự.
Ta cố ý cầm một chiếc đèn lồng, đi vòng đường xa, cuối cùng dừng chân ở cạnh cổng viện.
Ở đó có một cây ngân hạnh to lớn, đứng dưới gốc cây có thể tạm tránh những bông tuyết trắng xóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng rõ ràng ta đứng dưới gốc cây để tránh tuyết, lại không kìm được đưa tay ra hứng tuyết, tò mò trận tuyết này rốt cuộc lớn đến mức nào.
Rảnh rỗi quá đỗi hóa ra bồn chồn.
Khi ta đang ngây người, một bóng dáng nam tử từ hành lang không xa đi tới.
Không cần nhìn rõ mặt hắn, ta đã nhận ra giọng hắn: "Cô nương mau vào nhà đi, ta đã nói chuyện xong với Thiếu tướng quân rồi."
Đến gần hơn, đôi mày mắt thanh tú kia vẫn như cũ.
Đôi lúm đồng tiền bên má cũng vẫn như cũ.
Ta không đáp lời, chuyển sang nói: "Trận tuyết này lớn thật."
Thụy Tuyết khẽ mỉm cười, dừng lại ở nơi gió lùa, che chắn phần lớn gió tuyết cho ta.
"Tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu."
Hắn vừa nói ra câu này, không hiểu sao, ta cũng nghẹn ngào.
Ta không kìm được hỏi hắn: "Các ngươi có phải lại phải xuất chinh rồi không?"
Thụy Tuyết sững sờ, lập tức cụp đôi mắt dịu dàng xuống.
"Cô nương hỏi chuyện khác đi."
Ta lập tức hiểu ra, trong lòng dâng lên vạn phần bất lực.
Ta chợt nghĩ, tâm trạng của Lão phu nhân năm đó khi hỏi hai nhi tử mình có nhất định phải mang quân đi đánh trận không, chắc cũng y như vậy.
Ta ngoan ngoãn hỏi chuyện khác: "Ngươi đi đánh trận, có sợ không?"
Thụy Tuyết không ngờ ta lại hỏi câu này, nhưng hắn vẫn cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói với ta: "Sợ. Nhưng ta chỉ có thể làm tốt một việc này, nhà ta còn phải dựa vào quân lương của ta để sống qua ngày. May mà Thiếu tướng quân của chúng ta xưa nay rất thương thuộc hạ, không hề hà khắc về vấn đề tiền bạc."
Đa phần các binh lính không hiểu ý nghĩa của việc chinh chiến khắp nơi.
Họ không thể nói ra những lời "không vì hư danh, vì thái bình" của Thiếu tướng quân, phần lớn họ chỉ vì vương mệnh, vì quân lệnh, vì miếng cơm manh áo.
Bởi vì không thể nói ra những lời khiến người đời kinh ngạc, cho nên họ không có tên.
Trong sử sách không có, trong lời ca ngợi của hậu thế cũng không có.
Chỉ có những bộ hài cốt không người thu nhặt, và những đôi phụ mẫu già nua ngày ngày đứng đợi ở đầu làng.
Nhìn đôi mắt trong veo của Thụy Tuyết, ta chợt không biết nói gì nữa.
Ta không nói không rằng dúi chiếc đèn lồng trong tay mình vào tay hắn, xách giỏ than chạy vội về.
Ta muốn thắp một ngọn đèn chờ hắn trở về nhà, nhưng giờ đây ta chỉ có thể vô danh vô phận.
Hắn có lẽ đã vội vàng gọi tên ta, nhưng tiếng gọi ấy lập tức tan biến trong đêm tuyết.