6
Ta đoán, Thiếu phu nhân đưa ta cho Thiếu tướng quân là để thử lòng y.
Trong phủ nhiều người lắm miệng, ta đã nghe được một vài lời đồn, nói hai người thành hôn đến nay vẫn chưa động phòng.
Mỹ nhân như hoa, vậy mà y luôn đề phòng nàng, nữ nhân lòng cao khí ngạo tự nhiên sẽ sinh nghi.
Đáng tiếc Thiếu phu nhân không hiểu, nàng ấy đã là người trong lòng y rồi, mà còn không nhìn thấu y đang đề phòng điều gì, vậy thì ta càng không thể.
Cái gọi là tình nghĩa từ nhỏ quen biết, ta chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Nó tính là tình nghĩa gì chứ. Từ xưa đến nay, có vị tướng quân nào sắt đá quyết đoán lại vì tình cảm nam nữ, thậm chí vì nha hoàn, thị tì mà mở lòng đâu?
Cho nên đương nhiên ta không thể thăm dò ra được gì.
Tổng cộng ta chỉ ở lại phòng Thiếu tướng quân hai đêm.
Đêm đầu tiên, ta cố ý né tránh, trông nom than lửa, thức trắng đêm.
Đêm thứ hai, y giữ vững chí, không bị mê hoặc bởi sắc đẹp, lệnh ta chép kinh cả đêm, còn chuẩn bị cho ta một xấp giấy cao nửa người, sợ ta nửa đêm ngừng bút đi tìm y.
Ta thật thà bẩm báo với Thiếu phu nhân, còn nói với nàng: "Thiếu phu nhân đã cho rằng nô tỳ và Thiếu tướng quân quen biết từ nhỏ, vậy Thiếu phu nhân nên nghe nô tỳ một lời. Với tính cách lòng cao hơn trời của Thiếu tướng quân, y tuyệt đối sẽ không vì nữ nhân khác mà lạnh nhạt với thê tử của mình, có lẽ do quân vụ bận rộn, đôi khi lơ là việc nhà cũng là lẽ thường."
Ta bất lực nhìn Thiếu phu nhân rõ ràng khóe miệng đã nhếch lên trời, nhưng vẫn còn nói lời trái lòng: "Hay là y thích người hoạt bát hơn? Cô nha đầu mà người thường lui tới, nhìn rất lanh lợi, có phải tên là 'Di Vũ' không?"
Ta biết Lão phu nhân đã tìm được hôn sự tốt cho Di Vũ, Di Vũ tự mình cũng vui mừng, Lão phu nhân định sang năm tự tay lo liệu cho Di Vũ, nên ta vội vàng ngăn lại.
"Nếu Thiếu tướng quân có lòng, hà cớ gì phải đợi đến hôm nay để Thiếu phu nhân sắp xếp. Chẳng nói đến ta và Di Vũ, ngay cả mấy người lớn tuổi hơn, nổi bật hơn như Đông Quế, cũng chưa thấy Thiếu tướng quân liếc mắt nhìn nhiều hơn một lần bao giờ."
Ta biết những lời này Thiếu phu nhân thích nghe, vì thế lập tức cúi người, vừa rót trà cho Thiếu phu nhân vừa nói tiếp:
"Ngày thường chúng nô tỳ đều e sợ Thiếu tướng quân, chỉ thấy người như một Diêm vương sống, sợ nói sai một câu sẽ bị phạt, ai còn dám vọng tưởng trèo cao chứ.”
“Giờ đây Thiếu phu nhân đã vào phủ, Thiếu tướng quân mới có chút tình người, có thể thấy chúng nô tỳ hầu hạ mười mấy năm, còn lâu mới bằng Thiếu phu nhân vào phủ mười mấy tháng."
Thiếu phu nhân được ta nói cho lòng hoa nở rộ, kéo tay ta, bảo ta ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.
Nàng ấy ghé sát vào ta nói: "Thảo nào Tổ mẫu thương ngươi nhất, ngươi quả nhiên là người tâm lý nhất."
Nàng ấy hỏi ta, nếu không phải đã có người trong lòng khác, vậy Thiếu tướng quân vì sao vẫn tránh nàng ấy.
Ta thật ra cũng rất tò mò, nên chỉ đành lắc đầu, nói rằng mình cũng không thể đoán được tâm tư của Thiếu tướng quân.
Thiếu phu nhân thở dài một tiếng, đành chuyển sang chuyện khác.
Nàng ấy nói đã đưa ta về Tây viện rồi, đương nhiên cũng không thể để ta ngồi ghế lạnh.
Thế là nàng ấy bảo ta ở lại cùng nàng ấy học chuyện quản sự.
Tinh thần nàng ấy tràn đầy, ta đoán Lão phu nhân năm đó khi làm chủ mẫu của Tướng quân phủ, hẳn cũng có vẻ rạng rỡ như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tổ mẫu đã muốn con gánh vác, con tự nhiên sẽ học hành thật tốt."
Nàng ấy cuối cùng còn bổ sung một câu: "Để tướng quân yên tâm ở ngoài cầm binh chinh phạt, việc trong phủ, con sẽ cùng Tổ mẫu gánh vác."
Ta chợt nhận thấy Lão phu nhân đã sững sờ một thoáng.
Đó đều là những lời bà ấy đã từng nói.
Ngày đó Lão phu nhân đặc biệt giữ ta lại, bảo ta giúp bà ấy thêu một chiếc khăn tay mới.
Đầu xuân vẫn còn lạnh giá, bà ấy thật ra không cần dùng đến.
Nhưng ta tình nguyện nghe lời bà ấy mà làm, cái ơn ta nợ bà ấy đâu chỉ là một chiếc khăn tay năm nào.
"Niên Phong, con nói thật với ta." Lão phu nhân cho mọi người lui ra, chỉ nói chuyện với ta: "Nghe nói phu thê chúng nó bất hòa, có thật không?"
Ta suy nghĩ một lát, đáp Lão phu nhân: "Hai người họ ngày thường nhìn rất tốt. Nô tỳ chỉ nghe nói là Thiếu tướng quân không chịu động phòng, nếu xét đến mấy lời Thiếu phu nhân nói với nô tỳ, chuyện này hẳn là thật."
Thần sắc Lão phu nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó là mơ hồ.
Cuối cùng là nỗi buồn không thể che giấu.
Tuyết rơi xuống, ánh trời xám xịt, càng khiến lông mày khóe mắt bà ấy đầy vẻ ưu sầu.
Ta không hiểu, chỉ đành tiến lên quỳ gối cúi người, khẽ vuốt lưng bà ấy.
"Miệng lưỡi Niên Phong vụng về, không biết nên nói gì để Lão phu nhân vui lòng." Ta không dám cau mày, cố gắng nói một cách ôn hòa.
Ta không ngờ, Lão phu nhân chỉ ngây người nhìn ta một cái, rồi nước mắt rơi xuống.
Đây là năm thứ chín ta vào phủ, vị lão nhân trong mắt ta như thần Phật này, lần đầu tiên mong manh như băng mỏng.
Bà ấy lặng lẽ khóc rất lâu, rồi mới khản giọng gọi tên ta:
"Niên Phong à..."
Chỉ một tiếng gọi đó, ta đã không kìm được mà cũng rơi lệ.
Điều khiến ta bất ngờ hơn nữa, là những lời tiếp theo của Lão phu nhân.
"Nó thấy lòng mẫu thân nó c.h.ế.t lặng, thấy nỗi khổ của ta, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thà rằng một mạch này của nó c.h.ế.t trận sa trường, cũng không muốn những người đáng thương như chúng ta đời đời kiếp kiếp lặp lại vết xe đổ…”
“Đứa bé này, đứa bé này rốt cuộc nghĩ những điều này từ khi nào?"
Lão phu nhân yếu ớt tựa vào cánh tay ta khóc, tim ta cũng thắt lại.
Đó là quyết định tuyệt tự tuyệt tôn.
Y không chỉ muốn làm tướng quân hộ quốc của bách tính, mà còn muốn bảo toàn thân quyến của cái gia đình nhỏ này.
Nếu sát nghiệp cuối cùng cũng có ác báo, thì hãy dừng lại ở y. Đây là sự giác ngộ thấu tận tâm can.