Niên Phong

Chương 8



8

Mưa càng lúc càng lớn, khi ta và Thiếu phu nhân chạy vào Nam viện, toàn thân đã ướt sũng.

 

Lão phu nhân đã tỉnh lại, bà ấy tựa vào đầu giường, ánh nến vàng ấm áp chiếu lên gương mặt hiền từ, ngay cả mái tóc bạc trắng của bà ấy cũng được chiếu thành màu vàng kim.

 

Lão phu nhân lúc này giống hệt một pho tượng Bồ Tát, mang tấm lòng Bồ Tát ấm áp của mình.

 

Thấy ta và Thiếu phu nhân thở hổn hển bước vào, bà ấy khẽ vẫy tay, bảo hai chúng ta đến bên.

 

Bà ấy lần lượt sờ vào quần áo ướt sũng của ta và Thiếu phu nhân, cau mày yếu ớt nói: "Mưa lớn thế này, làm ướt hết cả hai con rồi. Mau đi thay quần áo khô, lau khô tóc rồi hãy lại đây. Ta chỉ là ngủ trưa hơi lâu một chút, đã nghe bọn họ làm ầm ĩ lên."

 

Thấy ta và Thiếu phu nhân không chịu rời nửa bước, Đông Quế gọi Di Vũ đến đỡ hai chúng ta.

 

Đông Quế khuyên ta: "Thiếu phu nhân nóng vội thì thôi đi, sao ngươi cũng không hiểu chuyện gì cả. Nếu hai người vì thế mà bị cảm lạnh, càng khiến Lão phu nhân lo lắng, thêm phiền muộn."

 

Nghe vậy, ta chỉ đành đỡ Thiếu phu nhân cùng rời đi.

 

Ta vừa bước ra khỏi phòng Lão phu nhân, đã nghe bà ấy gọi Di Vũ đến: " Di Vũ, hôn sự ta đã nói với con trước đây, con có hối hận không? Nếu vẫn bằng lòng, ta sẽ giúp con lo liệu..."

 

Bà ấy rõ ràng nói là chuyện vui, nhưng ta nghe lại chỉ thấy như đang sắp xếp hậu sự.

 

Cổ họng nghẹn lại, sống mũi cay xè, không kìm được, ta lập tức rơi lệ.

 

Thiếu phu nhân vội vàng giúp ta lau nước mắt, ta nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, quỳ xuống dập đầu cầu xin nàng: "Thiếu phu nhân, cầu người chấp thuận cho Niên Phong một chuyện. Nếu Lão phu nhân muốn sai nô tỳ ra khỏi phủ, vạn mong Thiếu phu nhân đừng chấp thuận, Niên Phong muốn chăm sóc Lão phu nhân đến cuối cùng!"

 

Nàng kéo ta đứng dậy, chỉ biết liên tục đồng ý.

 

Hôn sự của Di Vũ là một tia sáng ấm áp trong những ngày u buồn này của phủ chúng ta.

 

Lão phu nhân ra tay hào phóng, nhất thời Nam viện người người tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng, thật là náo nhiệt.

 

Di Vũ mãi không chịu theo đội rước dâu đi, nấn ná bên gối Lão phu nhân, chỉ lo pha trò, chọc Lão phu nhân cười.

 

Bà mối đến giục, nói sắp trễ giờ lành rồi, Lão phu nhân mới tự tay cầm tấm khăn che mặt màu đỏ tươi đến, khuyên Di Vũ: "Mau đi đi, Di Vũ. Lỡ giờ lành cũng không sao, nhưng nếu nhà đó làm khó con, con cứ về đây mách tội, ta sẽ chống lưng cho con."

 

Di Vũ cười đáp, ngoan ngoãn quỳ xuống, để Lão phu nhân đắp khăn che mặt đỏ cho nàng.

 

Thế nhưng chuỗi tiếng cười ấy, cười rồi cười rồi lại không cười nữa.

 

Chỉ cần một tiếng khóc của cô dâu mới, đã khiến cả căn phòng của chúng ta, tất cả nha hoàn đều đỏ hoe mắt.

 

Đông Quế nháy mắt ra hiệu cho ta, chúng ta không muốn Lão phu nhân cảm thấy đau lòng theo, thế là cố gắng nở nụ cười đỡ Di Vũ dậy, tiễn nàng ấy xuất giá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Di Vũ vừa đi đến cổng viện, đột nhiên vùng vẫy thoát ra, lại quay đầu chạy về cửa phòng Lão phu nhân.

 

Nàng ấy quỳ trước cửa, dập đầu ba cái thật kêu trước mặt Lão phu nhân.

 

Tân nương khóc nhòe mặt, nức nở thề với trời: "Lão phu nhân! Di Vũ kiếp sau vẫn sẽ đi theo người, làm trâu làm ngựa, chở người làm Bồ Tát!"

 

Đó là tiếng lòng của tất cả chúng ta.

 

Khiến Lão phu nhân cũng đỏ hoe mắt, khuyên Di Vũ đừng nói lời hồ đồ nữa, lấy chồng rồi thì hãy yên tâm sống cuộc đời của mình.

 

Mấy tháng sau đó, Lão phu nhân đã bắt đầu lẫn lộn. Nhưng khi tỉnh táo, bà ấy lại vội vàng sắp xếp, gả mấy nha hoàn chưa xuất giá, đều tìm được nơi tốt.

 

Uy nghi của Tướng quân phủ, cộng thêm quyền thế của nhà mẹ Lão phu nhân, nơi bà ấy tìm cho các nha hoàn đều là những gia đình có gia thế và phẩm chất cao.

 

Ta và Đông Quế, là hai người ở lại cuối cùng.

 

Đông Quế vốn là cô nhi được Lão phu nhân nhặt về từ ven đường, không có người thân tìm kiếm, cho nên nàng ấy kiên quyết không chịu, nói mạng sống này là do Lão phu nhân ban cho, dù thế nào cũng phải chăm sóc Lão phu nhân đến cuối đời.

 

Lão phu nhân cũng nói, trong Nam viện đắc lực nhất chính là Đông Quế, bà ấy cũng thực sự không thể rời xa Đông Quế dù chỉ một khắc, cứ như vậy, Đông Quế mới ở lại.

 

Cuối cùng, Lão phu nhân gọi ta vào phòng nói chuyện.

 

Bà ấy kéo tay ta, mặt đầy vẻ xấu hổ: "Ta vốn có chút ích kỷ. Chỉ nghĩ nghe lời Thiếu phu nhân các con, để Tiêu Nhi nạp con làm thiếp, con sẽ có thể thường xuyên ở bên cạnh ta, cũng thân thiết hơn với ta. Ai ngờ giờ đây nàng ấy không chịu buông con ra thì thôi đi, ta cũng không thể tìm được nơi tốt hơn cho con..."

 

Ta lắc đầu, quỳ thẳng tắp trước mặt bà ấy: "Lão phu nhân, bất kể thân phận nào, Niên Phong đều cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người, chăm sóc người cả đời. Lòng của Đông Quế tỷ tỷ, lòng của Di Vũ, cũng chính là lòng của Niên Phong."

 

Ta chỉ là một người bình thường, ta không có chí lớn như vậy, chỉ mong no bụng cho mình và mẫu thân, tỷ muội ta, và trả được ân tình to lớn trước mắt này.

 

Lão phu nhân thở dài một tiếng, ánh mắt rơi xuống chiếc khăn tay ta đang thêu.

 

Chuyện cũ năm nào thật đẹp, ta và Lão phu nhân đều chìm vào đó.

 

Rồi bà ấy lại lẫn, vừa nãy còn đang nói chuyện ta được Thiếu tướng quân nạp thiếp, giờ lại nói: "Niên Phong, con cứ nói thật với ta, con có người trong lòng không? Ta sẽ làm chủ cho con, để con được xuất giá một cách rạng rỡ."

 

Khuôn mặt Thụy Tuyết lướt qua trong tâm trí ta, ta cắn môi, chậm rãi lắc đầu.

 

"Lão phu nhân biết tính nô tỳ mà, nô tỳ ngay cả thêu khăn tay còn chưa thạo, làm gì có tâm trí mà lo mấy chuyện đó. Nô tỳ còn nhỏ, chỉ muốn ở bên Lão phu nhân thêm mấy năm."

 

"Vậy ta đâu thể trói buộc con cả đời bên cạnh ta được." Lão phu nhân cười nói, ta rõ ràng thấy một tia nắng chiếu lên đôi mày mắt dịu dàng của bà ấy.

 

Rồi bà ấy cứ thế nhắm mắt lại, một lần nữa hôn mê.

 

Bà ấy ngã vào vòng tay ta, hơi thở yếu ớt, khiến ta sợ đến nỗi ngay cả khóc cũng chỉ dám lặng lẽ.