7
Cuối cùng chúng ta cũng đón được thánh chỉ Thiếu tướng quân xuất chinh.
Trước khi đại quân khởi hành, Lão phu nhân kéo Thiếu tướng quân đến trước mặt, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y y, một chữ cũng không nói nên lời.
Thiếu tướng quân vốn cương quyết, nhanh nhẹn cũng đỏ hoe mắt, phó tướng giục giã mấy lần, y cũng không chịu buông tay.
Chỉ vì chúng ta đều biết, nay Lão phu nhân tuổi đã cao, chưa nói nếu phải tận mắt chứng kiến tôn tử duy nhất c.h.ế.t trận sa trường liệu có chịu đựng nổi không, chỉ nói lần này Thiếu tướng quân phải đi Mạc Bắc ngàn dặm, đường đi về cũng mất mấy tháng, Lão phu nhân chưa chắc đã đợi được y trở về.
Thiếu phu nhân đứng bên cạnh nhìn, đã sớm lệ tuôn đầy mặt, nàng ấy vịn cánh tay ta, cố gắng chống đỡ không ngã.
Thiếu tướng quân cuối cùng chỉ nói một câu.
Y không còn chu toàn những hư lễ kia nữa, gục vào lòng Lão phu nhân: "Tổ mẫu, đợi Tiêu Nhi, đợi Tiêu Nhi trở về, sẽ mừng thọ bảy mươi cho Tổ mẫu..."
Khi y đứng dậy, đứa trẻ làm nũng đã trở thành vị tướng quân kiên cường bất khuất. Lên chiến trường, trong lòng không thể nghĩ đến gia đình nữa.
Những bóng dáng can qua ấy đi xa dần, mỗi người đều như trúc xanh, như tùng cô độc.
Ta ban đầu còn có thể nhìn chằm chằm Thụy Tuyết, sau này nhìn lại, mỗi người đều là một Thụy Tuyết không tên.
Sau khi Thiếu tướng quân xuất chinh, Thiếu phu nhân càng dồn sức vào các công việc trong và ngoài phủ.
Điền trang xa nhất ở ngoại thành, gần Lăng viên của Tướng quân phủ, khắp núi đều là cây ngân hạnh.
Nàng ấy và Lão phu nhân giống nhau, trong những ngày Thiếu tướng quân mang quân ra chiến trường, đều trở nên đặc biệt lải nhải.
Nàng ấy hỏi ta, có phải người trong Tướng quân phủ đều thích ngân hạnh, sao đâu đâu cũng thấy.
Ta suy nghĩ một lát rồi đáp nàng: "Thiếu tướng quân không thích cây cối, y thích ngắm hoa."
Thiếu phu nhân vừa nhìn mầm xanh trong ruộng, vừa cười nói: "Ta vốn tưởng y trồng nhiều hoa Lăng Tiêu ở Tây viện, là vì trong tên y có hai chữ 'Lăng Tiêu', hóa ra là vì y thích hoa."
Ta cũng cười theo: "Hoa Lăng Tiêu thật sự là một ngoại lệ, quả thật là vì trùng tên với Thiếu tướng quân, nên mới trồng nhiều như vậy."
Thiếu phu nhân nhảy lên cù lét ta, giả vờ giận dỗi: "Nha đầu hư này, nói nửa chừng, cứ chờ nghe ta nói cười thôi, phải không?"
Ta cùng nàng cười đùa, những cây ngân hạnh trên núi đã xanh tươi rậm rạp.
Ta và Thiếu phu nhân chạy đến nửa sườn núi, ngồi trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi.
Nàng ngẩng đầu nhìn những chiếc lá như cánh quạt nhỏ, lẩm bẩm hỏi ta: "Niên Phong, ngươi nói xem, đợi những chiếc lá này ngả vàng, có thể chờ được y trở về không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu tướng quân xuất chinh mới được hai tháng, nghĩ thế nào cũng không thể.
Nhưng ta không muốn thấy ánh sáng trong mắt nàng biến mất, đã nói với nàng: "Chờ được về đương nhiên tốt, không chờ được cũng phải làm tốt việc trước mắt. Thu hoạch mùa thu hàng năm là việc quan trọng hàng đầu ở điền trang, nay Lão phu nhân thân thể không được khỏe, vẫn phải nhờ Thiếu phu nhân vất vả nhiều hơn."
Nàng nhìn ta chăm chú, cười khá cô độc thê lương: "Niên Phong, nếu một ngày trong phủ không có chủ, ngươi định làm gì?"
Việc này ta chưa từng nghĩ tới.
Thuở nhỏ, mọi việc ta đều nghe Lão phu nhân quyết định, chỉ lo công việc trước mắt, kiêm cả việc chăm sóc mẫu thân và các tỷ muội của ta, mấy năm gần đây, Thiếu tướng quân trưởng thành nhận chức, một số việc sẽ nghe theo Thiếu tướng quân.
Ta chưa bao giờ nghĩ, nếu một ngày, Lão phu nhân qua đời, Thiếu tướng quân tử trận sa trường, ta sẽ đi đâu về đâu.
Cho nên ta chỉ đành thật thà đáp nàng: "Nô tỳ biết, nên nghĩ đến tương lai. Nhưng nô tỳ chưa từng nghĩ, cũng không dám nghĩ."
Thiếu phu nhân vỗ vỗ vai ta, thở dài một tiếng nói: "Ta hiểu, ngươi sợ nghĩ rồi, một ngày nào đó thật sự phải đi bước đường đó. Ngươi không muốn thấy Tướng quân phủ xảy ra những chuyện này."
Ta quay đầu nhìn nàng, lần này nhìn thật kỹ.
Ta nhớ rõ nàng ở phủ Thái phó tùy hứng kiêu ngạo thế nào, cũng nhớ vẻ hoạt bát linh động của nàng khi mới đến Tướng quân phủ. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện hơn một năm nay.
Ta chợt nhớ lại câu nói của Lão ma ma miêu tả Lão phu nhân - chỉ sau một đêm, bà ấy dường như đã biến thành một người khác.
Nhưng sự trầm ổn của Lão phu nhân, là đổi lấy từ việc mất đi người phu quân yêu quý, còn Thiếu phu nhân chưa trải qua nỗi đau ấy, mà đã học cách chấp nhận tất cả rồi.
Luôn mang trong lòng tâm trạng sinh tử biệt ly, để chờ đợi một người ngày đêm thương nhớ.
Đây hẳn là một điều đau đớn như lăng trì.
Hai ta đang nhìn nhau không nói, mỗi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ bi ai, thì một gia đinh chạy lên, nói Lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, bảo chúng ta mau chóng quay về.
Ta kinh hoàng nhảy dựng, giẫm phải đá vụn mà trẹo chân, may mà được Thiếu phu nhân kịp thời đỡ lấy, nếu không đã lăn xuống sườn núi rồi.
Nàng vừa dìu ta đi về phía trước, vừa an ủi ta: "Niên Phong, ngươi đừng vội, đoạn đường này khó đi, ta dắt ngươi đi."
Đó là những lời ấm lòng giống như Thụy Tuyết đã từng nói với ta.
Nàng còn nói: "Tổ mẫu hiền lành như vậy, chúng ta còn phải mừng thọ bảy mươi cho bà ấy, trời xanh tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể..."
Giọng nàng, dần chìm vào tiếng nức nở.
Mà bầu trời trong xanh gần nửa tháng, cũng đột nhiên u ám, mưa lất phất rơi xuống.