Chương 1145: Tia Sợ Hãi
Morrow nhìn chăm chú cái đầu trong tích tắc, cảm giác cơn khủng bố lạnh lẽo len lỏi vào tim mình. Vết cắt gọn gàng, đôi mắt đã chết trống rỗng, lối vào tăm tối của đường hầm đằng sau nó...
Họ...họ đều chết cả rồi? Cả một tổ đội chiến binh Thức Tỉnh kinh nghiệm, tôi luyện qua chiến đấu của đại gia tộc Song, bị quét sạch trong thời gian ngắn như vậy mà thậm chí không phát ra một âm thanh? Một con người đã làm vậy? Không, đó là bất khả thi. Chỉ có Lưỡi Kiếm Thì Thầm mới có khả năng tàn sát họ theo cách như vậy. Nhưng mà, Madoc sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân đến việc chơi đùa với con mồi...
Vậy thì là loại sinh vật gì? Làm sao đám chó của Valor lại cho phép một con quái vật như vậy tự do sống ở dưới thành phố của chúng?!
Rồi, Morrow cau mày. Tại sao cô lại sợ hãi? Có gì để sợ chứ? Cả cái chết lẫn Sinh Vật Ác Mộng cũng chưa từng khiến cô cảm thấy hoảng sợ trước kia. Người của cô cũng có vẻ lung lay, mất mặt những tinh anh của một đại gia tộc.
'Một đòn tấn công tâm trí.'
Sinh vật kia chắc chắn là đang dùng dạng mê hoặc tâm trí như nào đó. Cô gầm gừ:
"Kích hoạt những pháp thuật kháng cự tâm trí!"
Cùng lúc, cô giơ tay lên và búng ngón tay, khiến một làn sóng âm thanh hủy diệt bay về phía đường hầm. Một vụ nổ điếc tai lăn qua sảnh, và một đống bụi và đã vụn bắn ra khỏi lối vào tăm tối kia.
Những người Thức Tỉnh của Song đổ tinh túy vào những món bùa phòng ngự mà họ có. Ngay lập tức, như thể họ lại có thể hô hấp...kí ức về sự hoảng sợ vẫn còn vương lại, gặm nhấm lấy ý chí họ. Còn hai mươi người ở đây, tập trung thành một đội hình phòng ngự hình tròn mà không có điểm mù, với cái lồng to đùng nằm ở trung tâm. Morrow nhìn chăm chú về phía đường hầm, tự hỏi liệu đòn tấn công của cô có trúng sinh vật kia hay không.
Khi mà những tiếng vang từ vụ nổ kia lắng xuống, và một sự yên lặng bất an chìm xuống sảnh sản xuất, cô chần chừ một giây, rồi ra lệnh hủy đi những Ký Ức phát sáng. Bị kẹt trong một vòng tròn ánh sáng, họ quá trơ trọi. Thay vì dựa vào thị giác tự nhiên, những người truyền thông điệp của Song hi sinh một chút tinh túy để kích hoạt những pháp thuật mà cho họ khả năng nhìn trong bóng tối. Ngay lập tức, cả sảnh như được tháo màn che. Không gì có thể thoát khỏi ánh mắt họ...
Nhưng mà sảnh là trống rỗng. Không có gì bên trong nơi tăm tối này ngoại trừ những cỗ máy cũ kĩ và những cái bóng.
Morrow giơ tay lên, mang ngón cái và ngón giữa lại gần nhau, rồi nói lớn tiếng:
"Ra mặt đi sinh vật kia!"
Có một khoảnh khắc im lặng. Rồi một khoảnh khắc nữa. Và rồi, cái đầu bị cắt ra mà đang nằm trên bụi lên tiếng từ phía dưới, miệng nó không hề nhúc nhích:
"Sinh vật...sinh vật...sinh vật..."
Nó nói bằng giọng của chính Morrow. Những người Thức Tỉnh ném những ánh mắt bất an về phía cái đầu của Rikas, thứ mà đang nhìn họ chăm chú với ánh mắt trống rỗng.
'Chiêu trò quái quỷ gì...'
"Đừng để ý đến nó! Chỉ là sự phân tán mà thôi!"
Cô gầm lên, rồi nhìn khỏi cái đầu bị cắt kia và tập trung vào sảnh sản xuất, cố đoán hướng mà đòn tấn công sẽ đến từ.
Những người Thức Tỉnh cũng làm theo ví dụ của cô. ...Trừ một người. Người đàn ông mà cách lối vào đường hầm xa nhất hơi lung lay. Rồi, cái đầu hắn ta rơi khỏi vai và ngã lên sàn, lăn qua bụi trong lúc cơ thể hắn ngã xuống đằng sau nó. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, khi mọi người bị phân tâm bởi sinh vật bắt chước giọng nói của Morrow, một người Thức Tỉnh nữa đã bị tàn nhẫn giết chết.
Và bây giờ, chỉ còn lại mười chính người họ.
'Chết tiệt!'
Morrow vỗ tay vào nhau, thả ra toàn lực của Phân Loại mình. Một làn sóng âm thanh hủy diệt tỏa ra như một vòng tròn từ đội hình người Thức Tỉnh, hủy diệt một phần lớn sảnh sản xuất. Sàn nhà bê tông rạn nứt, những cỗ máy cũ kĩ bị xé rách, những băng chuyền đứt ra, và những mảnh kim loại tan vỡ bay đi như những đầu đạn sắc bén. Không có gì bên trong vòng tròn hủy diệt có thể không bị hư hại.
Trong sự yên lặng mà theo sau đó...Cái đầu của Rikas lại lên tiếng lần nữa, hết sức bình tĩnh:
"Để ý...để ý...để ý..."
Vượt Bậc Giả Morrow nghiến răng, bình tĩnh phân tích tình huống. Kẻ địch ở đâu? Khả năng của nó là gì? Nhưng mà có thứ gì khác nữa ở bên dưới sự bình tĩnh đó. Một tia sợ hãi. Lần này, một thứ mà không có liên quan gì đến ảnh hưởng quỷ quyệt từ bên ngoài.
Một giây sau đó, hai việc xảy ra. Đầu tiên, một âm thanh kim loại vang lên từ đâu đó bên trong đội hình phòng ngự...từ cái lồng to đùng mà chứa đựng sinh vật bị mê hoặc kia. Thứ hai, một phần trần nhà đột nhiên sụp đổ, và những kẻ mặc giáp tràn vào khe hở đó.
Một thời gian ngắn trước đó, cách sảnh sản xuất của nhà máy dưới lòng đất nhiều tầng, Hiệp Sĩ Amiran đang đứng giữa một hành lang rộng. Ông ta được vây quanh bởi những người Thức Tỉnh của Valor, họ đang lặng lẽ di chuyển về trước. Một người phụ nữ trong bộ giáp nhẹ làm từ da sinh vật đang báo cáo:
"Thưa ngài. Chúng tôi đã tháo bỏ những tầng canh gác ở bên ngoài. Kẻ địch là đang ở ngay dưới chúng ta, nhưng mà...di chuyển xa hơn nữa mà không bị phát hiện sẽ là khó khăn. Những thang máy sẽ là đặc biệt rắc rối."
Hắn cúi xuống, rồi gật đầu.
"Làm hết sức đi."
Thủ hạ hắn di chuyển để trở lại làm việc, nhưng mà vào lúc đó, sàn nhà hơi run rẩy. Amiran cau mày.
'Cái gì...'
Tại sao kẻ địch lại bỏ mặc cảnh giác ngay lúc này?
Hắn ngẩng đầu lên để ra lệnh, nhưng mà vào lúc đó, có gì đó lóe lên ở khóe mắt hắn. Amiran nhanh chóng xoay người, phát hiện lưng của một sinh vật nhỏ - một dạng quỷ nhỏ gì đó - vội vã chạy vào bóng tối. Mặt hắn tối lại.
"Chúng ta bị phát hiện."
Có một sự rung chuyển khác, lần này mạnh hơn hẳn cái vừa rồi. Đám sâu chắc chắn là đang vội vàng cố phá bức tường của một đường hầm, hi vọng có thể trốn thoát. Nếu vậy, hắn sẽ phải khiến chúng thất vọng. Amiran đã có kế hoạch yên lặng đến gần hơn, kể cả nếu như vậy sẽ mất nhiều thời gian hơn. Nhưng mà giờ khi cách tiếp cận đó là không còn dùng được nữa, thì họ cần phải tăng tốc.
Có một thanh kiếm trên thắt lưng hắn, và một búa chiến tranh trên lưng. Rút kiếm và kéo búa ra, Amiran rống lên:
"Chiến binh Valor! Đi cùng ta!"
Rồi, hắn dùng đến Phân Loại và đập cây búa xuống sàn. Một làn sóng lực lượng nghiền nát đi thẳng xuống, xuyên qua nhiều tầng của nhà máy dưới lòng đất và mở ra một con đường đến sảnh sản xuất chính.
Không chần chừ giây nào, Hiệp Sĩ Amiran nhếch mép cười và nhảy vào lỗ hỏng hắc ám đó.
"Cái chết đến với kẻ địch! Không cho kẻ nào thoát cả!"