Chương 1169: Chiến Trường Của Những Vị Thần
Mordret vẫn còn đang làm quen với việc trời không bao giờ tối đi ở Nam Cực. Bởi vì vậy, khái niệm thời gian ở đây là mơ hồ và trừu tượng. Bản thân khung cảnh cũng không giống bất cứ thứ gì hắn từng thấy ở thế giới thức tỉnh, và với vô số những Sinh Vật Ác Mộng tràn ra trong lục địa, dễ để người ta tưởng tượng họ thật ra đang ở thế giới Mộng Ảo.
Cả một lục địa đầy người, bị kéo vào địa ngục.
'Không...còn quá sớm cho việc đó...'
Bầy trời là kì lạ, mặt đất là kì lạ, và những sinh vật sống trên vùng đất đó là kì lạ.
Vậy mà, chẳng phải hắn là thứ kì lạ nhất?
'Tốt nhỉ? Được ở cùng gia đình.'
Bờ lưng rộng của bác hắn đang ở ngay trước mặt.
Thánh Madoc đang đi qua đồng bằng hoang tàn, không hề quan tâm đến bầy Sinh Vật Ác Mộng di chuyển ở xa. Một lực lượng nhỏ những người Thức Tỉnh theo sau, với Mordret đi ở phía trước. Họ đã để lại những phương tiện để đi bộ đoạn đường cuối này, biết rằng di chuyển không bị phát hiện là quan trọng hơn giữ an toàn.
Những chiến binh của Valor yên lặng, nhưng mà đầy những quyết tâm không thể lung lay. Ngay cả khi bị vây quanh bởi những nguy hiểm không nói nổi, không ai trong số họ cho thấy dấu hiệu nhỏ nhất của nỗi sợ hãi. Họ đã sẵn sàng đối mặt bất cứ mối nguy hiểm nào, cho dù ghê gớm đến mấy, và chiến đấu với bất cứ kẻ địch nào.
Là Sinh Vật Ác Mộng hay nhân loại.
Còn Mordret thì chỉ đơn giản nhìn chằm chằm lưng người bác của mình.
Sẽ dễ cỡ nào để đâm một lưỡi kiếm xuyên qua nó?
Hắn đè nén một tiếng thở dài.
Tiếc là, không hề dễ chút nào cả. Thậm chí không phải vì bộ giáp ma thuật mà Lưỡi Kiếm Thì Thầm đang mặc, mà đơn giản là vì Lưỡi Kiếm Thì Thầm là Lưỡi Kiếm Thì Thầm.
Nếu có bất cứ thành viên nào trong gia đình Mordret dễ chết, thì hắn đã không bị kẹt trong thể xác cồng kềnh của Cận Vệ Warren này lâu đến vậy.
'Ngày đó sẽ đến...'
Họ yên lặng đi về phía trước.
Cuối cùng, mục tiêu của hành trình hiện ra. Ẩn trong bóng của một pháo đài bỏ hoảng, một Cổng Ác Mộng xé rách thực tại như một vết sẹo hắc ám. Những tiếng thì thầm của Kêu Gọi trở nên ồn ào hơn trong lúc họ đến gần nó, và đống xương của những sinh vật bị giết nắm đầy dưới bước chân họ.
Đến hiện tại, lực lượng mà gia đình hắn mang đến Nam Cực đã khám phá rất nhiều những Cổng Ác Mộng. Họ đã bắt đầu với những cái nằm trong những thủ đô công hãm mà họ quản lý, rồi chậm rãi mở rộng tìm kiếm của mình.
Nhưng mà cái này thì khá là đặc biệt. Đây là Cổng mà Hiệp Sĩ Shtad đã tiến vào, và khu vực thế giới Mộng Ảo mà nó liên kết với là có ẩn giấu một kho tàng quý giá.
Vấn đề là Cổng này nằm ở phần cực kì nguy hiểm của Nam Cực...nó vốn đã nguy hiểm vì ở gần địa bàn của Song, và chỉ đã trở nên ghê gớm hơn nữa bởi vì bãi săn của con Titan Đồi Bại mà vẫn còn đang lang thang trên lục địa đang chậm rãi chuyển về hướng này.
Đó là tại sao tiền đồn này bị bỏ hoang, và tại sao Thánh Madoc đích thân hộ tống họ đến mục tiêu.
Cận Vệ Warren và người của hắn - ba tổ đội chiến binh Thức Tỉnh có danh vọng - sẽ là làn sóng chi viện đầu tiên được cử đến giúp đỡ Hiệp Sĩ nắm giữ phần thưởng. Vì độ quan trọng của nhiệm vụ đó, Lưỡi Kiếm Thì Thầm sẽ mang họ vượt qua giới hạn giữa hai thế giới.
Đương nhiên, Mordret từ lâu đã chiếm lấy vị trí của Cận Vệ Warren, nên...
Bác hắn quan sát vết rách của Cổng trong im lặng, có vẻ không bị ảnh hưởng bởi lực kéo khiến người ta điên khùng của Kêu Gọi, và quay người lại.
"Sẵn sàng chưa, Cận Vệ?"
Người đầu tiên theo vị Thánh vào thế giới Mộng Ảo sẽ ở trong nguy hiểm lớn nhất. Mordret giả vờ kiên quyết và không chùn bước gật đầu.
"Luôn luôn, thưa lãnh chúa."
Những từ đó trên lưỡi khiến hắn buồn nôn.
Madoc hài lòng gật đầu và đưa tay về phía hắn.
Thế giới trở nên mù mờ.
Rồi, nó biến mất.
Trong một chốc, Mordret thấy hắn ở một không gian bao la, không ánh sáng giữa giấc mơ và hiện thực.
Và rồi, ánh sáng chói lòa tràn vào mắt hắn.
Nhiệt độ không thể chịu nổi tấn công làn da hắn.
Mùi cát khét tràn vào mũi hắn.
Chậm rãi, Mordret lấy lại thị giác. Hắn cảm thấy cực kì khó chịu, bởi vì có rất ít bề mặt phản chiếu ở khu vực xung quanh - giới hạn xuống chỉ còn thị giác của bản thân, hắn cảm giác như bị mù lòa vậy.
Xung quanh hắn là một sa mạc bao la.
Một mặt trời chói lòa đang nhấn chìm những đồi cát cao với cơn lũ nhiệt độ nóng rực. Cát của sa mạc trắng không tì vết, và bầu trời xanh trên hắn sâu đậm và bất tận như một đại dương cổ xưa, không có lấy một đám mây làm gián đoạn mảnh trời như lụa.
Đâu đó ở xa, đống đổ nát đen như mực dâng lên từ cát, rải rác khắp sa mạc như xương của một tên khổng lồ bị chôn vùi một nửa.
Đám kinh dị đói khát núp trong những cái bóng của những kiến trúc nhô ra đó.
Mordret cau mày, khẽ nhúc nhích, nghe âm thanh cát xào xạc ở sau lưng.
Một sinh vật ghê tởm mà có vẻ như làm từ vô số móng vuốt đang lao về phía hắn...nhưng mà một tích tắc sau đó, nó đột nhiên bị tháo dỡ, ngã ra thành từng mảnh trên không trung. Như thể có một cơn bão kiếm vô hình đã chém qua nó.
Máu đen sôi lên khi rơi vào cát trắng.
Thánh Madoc bình tĩnh nhìn tàn tích của Sinh Vật Ác Mộng và quay sang Mordret.
"Cảnh giác."
Không lâu sau đó, ông ta biến mất.
Mordret đứng đó một mình.
Thở dài, hắn triệu hồi một Ký Ức đặc biệt để ngăn bản thân không bị nấu sống từ bên trong bộ giáp và chờ đợi với một thanh kiếm trong tay.
Đến lúc Thánh Madoc trở lại, mang theo thêm hai người Thức Tỉnh nữa, đã có thêm một sinh vật chết trên cát.
Mất gần một giờ để mang toàn bộ bọn họ đến thế giới Mộng Ảo. Cho dù vậy, được dẫn đến bởi một vị Thánh là một lợi thế phi thường - họ không cần phải tìm kiếm lẫn nhau trong sa mạc chết người này, tự mình đối mặt những mối nguy hiểm của nó.
Ai biết được bao nhiêu người sẽ sống sót nếu không nhờ có Thánh Madoc?
Chiến binh cuối cùng của Vảo xuất hiện dưới mặt trời tàn nhẫn của sa mạc. Lưỡi Kiếm Thì Thầm quay sang Warren và thở dài.
"Đây là nơi ta sẽ để các người lại, Cận Vệ. Ngươi sẽ phải tự mình đi đến họp mặt với Hiệp Sĩ Shtad."
Mordret giả vờ chần chừ.
"Thánh Madoc, thưa lãnh chúa...chẳng phải sẽ an toàn hơn nếu ngài đi cùng chúng tôi?"
Bác hắn lắc đầu.
"Ta quá dễ bị theo dõi ở nơi nguyền rủa này. Đi cùng các người sẽ chỉ tăng lên cơ hội Nữ Hoàng Sâu biết được về nhiệm vụ của Shtad. Đừng lo...nếu ngươi làm tốt nhiệm vụ, thì ta sẽ sớm đến cùng các người mà thôi. Đến lúc đó, sẽ là quá trễ để Song có thể can thiệp."
Mordret cúi người, quyết định rằng hắn đang có tâm trạng tốt.
Vài phút sau đó, Thánh Madoc đã biến mất. Chỉ còn những người Thức Tỉnh ở trên sa mạc báng bổ này.
Hắn nhìn những đồng đội và nởi một nụ cười trấn an.
"Vững vàng, mọi người! Chúng ta cần đến điểm đánh dấu đầu tiên ngay. Nếu chúng ta không đến được đó trước khi đêm đến...thì cầu thần thánh từ bi với linh hồn chúng ta..."
Đương nhiên, những vị thần đã chết từ lâu - vài vị thật ra có lẽ đã chết ngay trên chiến trường này - nên sẽ không có chút từ bi nào trong cả hai thế giới này cả.