Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1170: Ngày Và Đêm



Chương 1170: Ngày Và Đêm

Vào ban ngày, sa mạc như là địa ngục vậy. Mặt trời nhỏ, tàn nhẫn chiếu xuống thế giới trắng tinh với nhiệt độ ngột ngạt, khiến những người Thức Tỉnh cảm giác như cơ thể và tâm trí họ chậm rãi hòa tan vào ánh sáng trắng chói lòa đó.

Những người bình thường sẽ không thể duy trì được chỉ một ngày ở địa ngục thiêu đốt này, nhưng mà ngay cả những chiến binh Thức Tỉnh giàu kinh nghiệm cũng đang chật vật để tiếp tục. Nếu không phải nhờ họ có chuẩn bị trước khi đến...những người lính của Valor rùng mình bất chấp nhiệt độ kinh khủng khi tưởng tượng hành trình của họ đã có thể khổ sở đến cỡ nào.

Những người lính của chính phủ mà bị kéo vào địa ngục này bởi Kêu Gọi đã không có cơ hội nào cả. Dù sao thì, xác suất mà họ sở hữu những Ký Ức mà có thể giúp họ chống lại nhiệt độ này và tạo ra một lượng nước dự trữ vô tận là rất hiếm hoi, đó là còn chưa kể đến những mối nguy hiểm khác nữa.

Quan trọng nhất là, họ không có bản đồ.

Bản đồ thô sơ mà được tạo ra bởi những trinh sát của đại gia tộc, không phải nghi ngờ, là thứ quan trọng nhất phân biệt đội quân này của Warren và đám tội nghiệp kia.

Bởi vì, mặc dù sa mạc này ban ngày là như địa ngục, nó khủng khiếp hơn vô số lần vào ban đêm. Nhiệt độ rút lui, bị thay thế bởi cơn lạnh trí mạnh...và những người lính đã chết đi của những quân đội cổ xưa mà từng chiến đấu trên vùng đất này sẽ trỗi dậy từ cát để tiếp tục trận chiến trường tồn của họ.

Đây đã là một trong những chiến trường cuối cùng của trận chiến tranh kết thúc thế giới giữa những Ác Ma và những vị Thần - cân nhắc đến những kẻ đã chiến đấu và đã ngã xuống ở nơi này, ngay cả những thi hài nguyền rủa của những người lính cổ đại cũng là quá đáng sợ để những kẻ trần tục có thể đối mặt.

Nếu như có một sự từ bi trong sa mạc trắng, thì đó là những thi hài nguyền rủa kia là quá mạnh mẽ để có thể tiến vào thế giới thức tỉnh thông qua những Cổng Ác Mộng thấp hơn.

...Đương nhiên, cũng có vô số những Sinh Vật Ác Mộng khác sống trong những ngọn đồi cát trắng này. Đám sinh vật kìa không bị giới hạn đến việc chỉ di chuyển vào ban đêm, và mặc dù chúng lựa chọn bám vào những bóng râm, Mordret và những người đi cùng hắn đã phải chiến đấu vài thứ kinh dị trong lúc di chuyển qua sa mạc.

Nhiệt độ, ánh sáng chói lòa, mối đe dọa liên tục từ việc bị tấn công bởi những bầy Sinh Vật Ác Mộng điên cuồng...

'Khó chịu thật.'

Mordret đâm thủng cơ thể một sinh vật nhanh nhẹn với kiếm của mình, rồi dùng khiên đập vào nó, khiến sinh vật kia bay ra khỏi lưỡi kiếm của hắn. Mồ hôi lăn xuống gương mặt hắn, và mũ giáp thì nóng như lò nướng vậy. Ngay cả món bùa mà hắn đang dùng để giữ mát cũng có vẻ chật vật, bất chấp việc nó đang tham lam cắn nuốt thật nhiều tinh túy của hắn.

Bên cạnh hắn, có người lung lay và ngã xuống đầu gối.

Mordret di chuyển, che chắn chiến binh Thức Tỉnh kia khỏi một Sinh Vật Ác Mộng đang lao đến. Với đà tấn công bị phá vỡ, những người khác tấn công nó từ hai bên, hạ gục con quái thú kia.

Cậu vươn tay và giúp người Thức Tỉnh kia đứng dậy.

"Argh...nguyền rủa. Xin lỗi, Warren. Nhiệt độ ảnh hưởng đến tôi."

Mordret lắc đầu.

"Nghỉ đi Crass. Hô hấp. Uống chút nước. Đây là con cuối rồi."

Những chiến binh khác vừa mới xử lý xong đám còn lại trong bầy. Toàn bộ họ có vẻ mệt mỏi, ánh mắt họ nghiêm trọng.

"Warren, chúng ta có thể nghỉ ngơi?"

Giọng nói thường vô tư của Varo nghe gắng gượng và nhòe nhòe.

Mordret mỉm cười đằng sau mũ giáp.

"Không có thời gian. Chúng ta đều sẽ chết nếu không thể đến được mục tiêu trước khi mặt trời lặn. A, đừng có trông chán nản như vậy, Agathe...hôm nay là ngày cuối cùng! Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Quả thật, họ đã gần đến điểm hẹn để gặp được lực lượng của Hiệp Sĩ Shtad. Họ đã di chuyển từ nơi trú ẩn này đến nơi trú ẩn khác theo bản đồ mà người Vượt Bậc đã tạo ra, núp trong chúng vào đêm và chịu đựng sa mạc tàn nhẫn vào ban ngày.

Nhưng mà hiện tại, họ đang đến gần kết thúc của hành trình đó.

Mordret phủ máu khỏi kiếm và treo khiên lại lên lưng bằng một dây thắt bằng da.

"Đi nào mọi người! Chúng ta đã bị đám sâu bọ này giữ lại đủ lâu rồi. Bước nhanh lên nào!"

Những người lính tinh anh không chần chừ mà theo sau hắn.

Mặt trời đã ngã về phía sau đường chân trời khi họ đến gần một nơi đổ nát mà nhô ra từ dưới cát như một bút tháp màu đen. Kiến trúc cổ đại kia tan vỡ và nghiêng sang một bên, mục đích và hình dạng ban đầu của nó từ lâu đã bị dòng chảy thời gian xóa nhòa. Nó đang chiếu ra một cái bóng dài, thứ che giấu một sự mát mẻ, sảng khoái.

Một ánh sáng cô độc cháy lên sâu trong bóng tối đó và chớp tắt vài lần, truyền tải một thông điệp mã hóa. Mordret triệu hồi một Ký Ức phát sáng và dùng lòng bàn tay che nó lại, trả lời.

Sau đó, họ di chuyển về phía di tích kia.

Một bóng người cao đang đứng gần bức tường sụp đổ, mặc một bộ giáp thép đen nặng nề. Kể cả khi bị vây quanh bởi nhiệt độ thiêu đốt của sa mạc địa ngục, người đàn ông vẫn có vẻ từ tốn và thư thái. Gương mặt ông ta bình tĩnh và lạnh lùng.

Hiệp Sĩ Shtad đúng là đáng gờm như dang tiếng của ông ta.

Có một cây kích nặng nề đang nằm nghỉ trên vai, và một đống xác của những sinh vật bị biến dạng ghê gớm đang nằm trên cát đẫm máu quanh ông ta.

Mordret cúi người, giả vờ mệt mỏi.

"Ngài Shtad. Mừng vì được gặp ngài."

Hiệp Sĩ của Valor quan sát họ vài giây, rồi gật đầu.

"Ta cũng mừng được gặp cậu, Warren. Đi nào. Đêm sắp đến rồi."

Ông ta dẫn họ vào sâu hơn trong di tích, nơi mà một khe đá trong hắc diện thạch mở ra đến một con đường dẫn vào trong kiến trúc cổ đại này.

Không lâu sau đó, Mordret thấy bản thân ở một căn buồng dưới lòng đất mà bị cát trắng lấp đầy một nửa. Ở đó, một nhóm người Thức Tỉnh đang nghỉ ngơi, trông tàn tạ và sương gió, nhưng mà cũng quá thư giãn đối với tình hình ghê gớm xung quanh họ.

Quân trinh sát.

Họ chào đón nhóm người Warren với những nụ cười và cử chỉ thân thiện.

"Cuối cùng! Chúng tôi muốn điên lên vì chờ tiếp viện rồi."

"Đến ăn đi mọi người. Mấy người chắc mệt muốn chết rồi."

"Là Warren và người của hắn ta. Tốt. Sinh vật kia sẽ không có cơ hội nào cả..."

Khi mọi người ổn định, thức ăn và nước uống được phân phối. Ai cũng mệt mỏi và đói khát, nên họ dùng chút thời gian trong im lặng để hồi sức, khôi phục từ nhiệt độ kia và ăn uống.

Lúc họ làm vậy, một âm thanh ồn ào ớn lạnh bắt đầu dâng lên trên đầu họ, nhanh chóng biến thành một đống tạp âm đáng sợ. Những bộ xương cũ kia lại một lần nữa bò ra khỏi cát và tiếp tục trận chiến trường tồn của chúng.

Đến một lúc, Mordret dẹp bình nước của mình và nhìn Hiệp Sĩ Shtad với một biểu hiện tôn trọng và thành kính điêu luyện đến không chê vào đâu được.

"Ngài Shtad...chúng tôi là do ngài toàn quyền ra lệnh. Ngài có ý định gì?"

Hiệp Sĩ gan dạ yên lặng vài giây. Rồi một nụ cười bình tĩnh hiện lên mặt ông ta.

"Ý định của ta là đơn giản Warren. Ngày mai, chúng ta sẽ giết con Hộ Vệ...và chiếm lấy Thành Thị."