Chương 1173: Đánh Lạc Hướng
Sunny đang quan sát con thuyền chiến di chuyển qua bề mặt lên xuống của đại dương.
Nhưng mà đương nhiên, cậu cũng đang quan sát vài thứ khác nữa.
Những cái bóng của cậu được tỏa ra khắp pháo đài cảng, hấp thụ đủ loại thông tin.
Một đang núp trong một nòng súng nóng hổi, quan sát đám Sinh Vật Ác Mộng tấn công bức tường của cứ điểm. Một cơn mưa đầu đạn chết chóc, cả bình thường lẫn ma thuật, rơi xuống bầy sinh vật đang tấn công kia. Có thể nhìn thấy những bóng dáng của các Hiệp Sĩ trong bầy, di chuyển để loại bỏ những mục tiêu nguy hiểm nhất. Thánh Gilead cũng ở đó, trong bộ giáp bóng lưỡng của mình, đối mặt đám Sinh Vật Ác Mộng như một pháo đài thép và quả cảm không thể bị di chuyển. Một cảnh tượng quen thuộc.
Một cái bóng khác là đang ở với những người tị nạn lo lắng chờ đợi đến lượt lên thuyền. Âm thanh của trận chiến là quá lấn át để họ có thể nói chuyện thoải mái, nhưng mà họ vẫn không thể nhịn được mà thì thầm với nhau, chia sẻ những nỗi sợ hãi và những niềm hi vọng của mình. Sunny cẩn thận lắng nghe đánh giá những thay đổi trong tâm trạng của những thường dân, cũng như cách họ nhìn nhận mâu thuẫn.
Đôi lúc, cậu có thể nghe được vài thứ thú vị từ những lời đồn mà được truyền giữa những người tị nạn.
Cái bóng thứ ba là đang ở với Nephis, người mà đã tiến vào bệnh viện dã chiến bên dưới tường của pháo đài từ một lúc. Cô đang quỳ xuống trước một cán đẫm máu, đặt tay trên những vết thương trầm trọng trên cơ thể của một người lính thường. Ánh sáng mềm mại tỏa ra từ dưới làn dao cô, và những vết thương của người kia nhanh chóng khép lại. Gương mặt cô bất động và tái nhợt.
Có nhiều người đằng sau cô mà cũng đã khổ sở không quá lâu trước đó, nhưng bây giờ thì đã khỏe mạnh và lành lặn. Họ nhìn cô với ánh mắt mà có sự nhẹ nhõm khó tả trộn lẫn sự ngưỡng mộ và sùng kính không kém gì.
Cái bóng thứ tư là đang ở với Sunny.
Và, đương nhiên, cái bóng thứ năm đang chậm rãi đi về phía căn phòng kín nơi Morgan đã vào khoảng chục phút trước. Thường thì, Sunny sẽ không mạo hiểm đến gần Công Chúa Chiến Tranh khi cô ta thật sự muốn giữ khoảng cách với người khác để có những cuộc nói chuyện riêng...
Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt.
Không phải vì lực lượng chính của Gia Tộc Valor đã rời khỏi thủ đô công hãm chỉ định của họ và tập hợp ở pháo đài cảng này để chiến đấu với một bầy Sinh Vật Ác Mộng to lớn mà đang di chuyển về phía này - những thứ như này là đôi lúc xảy ra, khi mà việc xử lý mối đe dọa sẽ là lợi thế khi làm sớm hơn là muộn.
Không...đó là vì hôm nay, Thánh Madoc đã trở lại từ nhiệm vụ ngầm trong địa bàn của Gia Tộc Song.
Đến hôm nay, Sunny không chắc liệu Vượt Bậc Giả Bast có thật sự là vật chứa hiện tại của Mordret, một phản chiếu, hay đơn giản là một cách đánh lạc hướng để gieo rắc sự mơ hồ đối với kẻ địch. Đôi lúc, Sunny cảm giác chắn chắn tên kia phải là Hoàng Tử Không Gì Cả, nhưng mà cậu vẫn có chút nghi ngờ.
Lưỡi Kiếm Thì Thầm sẽ giải quyết mọi nghi ngờ đó vào hôm này.
Cái bóng đã không có thể tiến vào căn phòng kín kia - làm vậy sẽ khiến Morgan biết đến sự hiện diện của nó - nhưng mà nó đã có thể trườn vào một ống phục vụ chạy trên căn phòng đó, và đang nhìn vào trong thông qua một khe hở nhỏ giữa lớp cách nhiệt của trần nhà.
Sunny cau mày trong lúc quan sát đại dương, phát hiện biểu hiện không hài lòng trên mặt Thánh Madoc.
Người Vượt Giới Hạn đáng sợ đang nói chuyện, giọng nói ông ta bằng phẳng:
"...chờ ta. Đó là một cái bẫy ngay từ đầu. Mà đó cũng không phải quá bất tiện nếu Vượt Bậc Giả Bast quả thật là thứ kinh tởm kia. Nhưng mà hắn không phải. Ta đã xác nhận điều đó."
Morgan tựa ra sau và thở dài.
"Dù vậy. Vẫn không thể khác được. Chúng ta phải loại bỏ khả năng đó."
Cô im lặng vài giây, rồi hỏi:
"Cái bẫy nghiêm trọng cỡ nào?"
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt Thánh Madoc. Ném một ánh mắt nhanh chóng về phía cô gái, ông ta bật cười.
"Không cần phải lo cho bộ xương già này đâu Morgan. Theo Dõi Thầm Lặng và Nanh Thảm Khốc ở đó...nhưng ta không thể rời khỏi mà không tạm biệt đàng hoàng, nên họ sẽ có vài vết sẹo mới để khoe khoang về"
Cách đó nhiều cây số, Sunny hơi nghiêng đầu.
'Đúng là ngạo mạn...'
Tuy nhiên, có thật sự là ngạo mạn nếu Madoc đủ mạnh mẽ để chứng minh lời nói của mình, và đủ chết chóc để khiến chúng thật sự có ý nghĩa?
Không kể đến những thứ đó, vẫn còn một câu hỏi. Nếu Vượt Bậc Giả Bast không có liên quan gì đến Mordret, thì cái tên khốn kia thật sự đang ở nơi quái nào?
Trong căn phòng kín, Morgan cũng vang vọng ý nghĩ của cậu:
"Tình hình là...rắc rối rồi. Không có tiên tri nào của chúng ta có thể xác định vị trí của hắn. Hoặc là Nữ Hoàng Ki đã đủ hào phóng để ban cho kẻ đó một Ký Ức che mù thật sự mạnh mẽ, hoặc là bản thân hắn có cách tránh né những ánh mắt kia. Nhưng mà kì lạ. Làm sao chỉ một Bậc Thầy có thể đạt được thứ như vậy?"
Madoc cau mày.
"Chúng ta đã không thể xác nhận Kĩ Năng Vượt Bậc của hắn. Có lẽ nó có liên quan đến thứ đó...con không thể quên Cấp Bậc của Phân Loại của hắn ta, Morgan."
Không để ý đến biển hiện tăm tối trên mặt cháu gái mình, Lưỡi Kiếm Thì Thầm nói thêm:
"Hắn ta có lẽ đang ở gần hơn chúng ta nghĩ. Những đợt tấn công kì lạ mà chúng ta hứng chịu gần đây - chẳng phải những tiên tri của chúng ta cũng kì lạ là không thể nhận ra gì từ chúng? Đó không thể là tình cờ."
Morgan giữ im lặng một lúc, rồi lắc đầu.
"Có sự tương quan, nhưng mà không khớp lắm. Hơn thế nữa, những biện pháp ngăn ngừa mà chúng ta có đã xác nhận danh tính của những người Vượt Bậc của chúng ta là không có gì bất thường. Đương nhiên chúng ta không thể kiểm tra mỗi người tị nạn, mỗi người lính, và mỗi người Thức Tỉnh..."
Madoc suy nghĩ vài giây.
"Vậy còn tên dã man của chính phủ, Vượt Bậc Giả Sunless?"
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt Morgan.
"Bác xem thường cháu gái của mình quá nhỉ? Hắn ta là người đầu tiên con kiểm tra. Chúng ta cũng đã quan sát cậu ta kĩ càng kể từ sự kiện ở Đền Thờ Đêm. Vượt Bậc Giả Sunless chắc chắn là không phải bình thường - đánh giá SS, lý lịch quân đội, và tuổi tác cậu ta là đủ chứng minh cho việc đó - nhưng mà cậu ta nhất định là bản thân, chứ không phải vật chứa của thứ kinh tởm kia."
Sunny cau mày. Valor có vẻ như là sở hữu một loại dụng cụ gì đó có khả năng xác nhận thử liệu một người có phải bị Mordret chiếm lấy hay không, kể cả nếu như công dụng của nó có vẻ bị giới hạn đến một số lượng người không lớn. Dù vậy, cậu đã là một trong những người họ đã kiểm tra...lúc quái nào chứ? Cậu thậm chí còn không phát hiện gì.
Ở trong căn phòng kín, Morgan cau mày.
"...Vậy thì sinh vật kia đang núp ở đâu chứ?"
Vào lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở ra, và có người bước vào trong. Cả Morgan và Madoc nhìn người mới đến với vẻ bất ngờ.
"Cassia? Cô...thật sự táo bạo khi vào đây mà không được mời ha."
Công Chúa Chiến Tranh mỉm cười nguy hiểm. Cùng lúc, Madoc nhướng mày.
"Cô tốt hơn là nên có giải thích tốt cho sự quấy rầy này, cô gái trẻ."
Cassie lưỡng lự vài giây, có vẻ hơi lo lắng. Rồi, cô nói với giọng căng thẳng:
"Có một lời nhắn cho mọi người. Tôi nghĩ hai người nên ra ngoài..."