Chương 1174: Hộp Quà Sơn Mài
'Giờ thì...thú vị.'
Sunny đang lén lút đi đến sân bên trong biệt lập của pháo đài cảng. Những cái bóng của cậu cũng đang di chuyển...
Cái mà đã quan sát trận chiến với bầy Sinh Vật Ác Mộng đang bay qua bề mặt tơi tả của bức tường, không để ý đến những vũ khí bắn không ngừng. Cái mà đang núp trong số những người tị nạn thì để họ lại, đến gần sân từ phía bên kia.
Cái mà đã theo dõi chính Morgan thì núp trong bóng của Cassie, và cái mà đã theo sau Nephis thì ở lại với cô.
Hiện tại, toàn bộ chúng đều đang tập trung đến một điểm.
Ở giữa sân, vây quanh bởi một vòng rộng trống rỗng, một bóng người duy nhất đang đứng trong lúc vô số người lính và Thức Tỉnh nhắm vũ khí về phía đó.
Bộ giáp thép đen tinh xảo, gương mặt xinh đẹp với những lọn tóc đen như lông quạ...và đôi mắt chu sa sống động.
Đó...là Morgan.
'Đừng có nói...'
Trong lúc Morgan thật sự xuất hiện từ cánh cổng của cứ điểm cùng với Madoc và Cassie, những người lính mà đang nhắm về phía kẻ xâm nhập nhìn cô với ánh mặt hơi mở rộng.
Họ chắc chắn là đã nhận ra sinh vật đứng trước mặt họ không phải Công Chúa Chiến Tranh thật sự...vậy mà, nhìn thấy hai cô gái y hệt nhìn nhau chăm chú vẫn là một trải nghiệm ghê rợn.
Morgan thật đang nghiến răng căm ghét.
...Phản chiếu kia hoàn hảo noi theo biểu hiện đó.
Và bóng dáng cô độc kia đúng là vậy - một sinh vật được tạo ra bởi Mordret từ một mảnh linh hồn của hắn, tương tự cách hắn đã tạo ra Quái Thú Gương.
Morgan thật đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng mà phản chiếu thì lại đang cầm một cái hộp sơn mài màu đen.
Bất chấp hàng trăm khẩu súng và những loại vũ khí ma thuật nhắm vào sinh vật gương kia, nó có vẻ hoàn toàn bình tĩnh.
Nephis tiến vào sân và dừng lại, nhìn cảnh tượng kì lạ với biểu hiện từ tốn. Sunny cũng đã xuất hiện từ bóng tối, tránh ánh mắt người khác và quan sát tình hình.
'Tên khốn điên khùng kia làm gì đây?'
Ánh mắt cậu lượt qua gương mặt mỗi người trên sân - những người lính bình thường và những cung phụng Thức Tỉnh của Valor, và Hiệp Sĩ, Nephis, Cassie, Madoc...
Liệu Mordret đang ở ngay giữa họ trong lúc này, ở đâu đó, thưởng thức phản ứng của họ?
Trong lúc phản chiếu hơi nghiêng đầu, Morgan thật gầm gừ:
"Sao ngươi dám hiện mặt ở nơi này, thứ bẩn thỉu?"
Gương mặt cô là một tấm mặt nạ ghê tởm và phẫn nộ.
Lần này, sinh vật gương đã không thể phản chiếu biểu hiện của cô. Thay vì vậy, nó mỉm cười dễ chịu, rồi cúi người, và nhẹ nhàng đặt hộp sơn mài kia lên mặt đất.
Rồi, phản chiếu mở miệng nói chuyện, giọng nói nó hoàn toàn không thể phân biệt với của Morgan.
"Một...món quà...cho em gái thân yêu."
Rồi, nụ cười của nó rộng hơn một chút.
"Đến...sớm. Anh trai nhớ...em rất nhiều."
Trước khi Madoc có thể ngăn cản Morgan, cô đột nhiên biến mất từ nơi đang đứng. Tốc độ của cô là quá nhanh để những người bình thường và những chiến binh Thức Tỉnh có thể theo kịp với mắt thường, nhưng Sunny thì thấy - một bóng mờ màu đen và đỏ cắt xuyên qua sân, đến gần phản chiếu với tốc độ của một viên đạn.
Cậu biết hơn đa số mọi người những sinh vật kia là nguy hiểm kinh khủng đến như nào, nên Sunny đã trông chờ nhìn thấy một trận chiến cực kì hủy diệt. Cậu thậm chí chuẩn bị rút lui...nhưng khiến cậu bất ngờ, trận chiến ghê gớm lại không hề xảy ra.
Không phải vì Morgan tiết lộ một lá bài tẩy của mình, cũng không phải vì Madoc can thiệp. Thay vì vậy, đơn giản là vì phản chiếu kia thậm chí không cố tự vệ.
Nó chỉ đứng đó, mỉm cười dễ chịu, trong lúc thanh kiếm của Morgan xuyên qua tấm giáp ngực của bộ giáp đen và xuyên ra khỏi lưng sinh vật.
Chậm rãi, một mạng lưới những vết nứt xuất hiện trên làn da của phản chiếu. Mắt Morgan hơi mở to hơn trong lúc nhìn bản sao hoàn hảo của gương mặt mình dần vỡ vụn thành cơn mưa mảnh thủy tinh, rồi biến mất trong một ánh sáng bạc.
Cứ như vậy, một Phản Chiếu của Mordret đã bị phá hủy.
Dù vậy, lông mày của Sunny càng nhíu chặt hơn.
"Vậy là hắn ta muốn truyền một thông điệp. Thông điệp đó là gì đây?"
Không phải nghi ngờ, khả năng của một Phản Chiếu trong việc xuất hiện ngay giữa cứ điểm của Valor mà không bị ai phát hiện đã là một thông điệp. Như thể Mordret đang trêu chọc gia đình hắn, chỉ ra rằng không có lượng lính canh hay bảo vệ gì là có thể cứu họ khỏi cơn thịnh nộ của hắn.
Buộc Morgan phải nhìn bản thân bị phá hủy cũng là một thông điệp. Mordret đang ra hiệu đây là tương lai không thể tránh khỏi của cô ta.
...Và đương nhiên, thông điệp thật sự là hộp sơn mài màu đen và những từ mà phản chiếu đã nói.
'Một món quà cho em gái thân yêu. Đến sớm, anh trai nhớ em rất nhiều.'
Toàn bộ là một sự khiêu khích không chê vào đâu được.
Tuy nhiên...
Bên trong cái hộp kia là gì?
Trong lúc Sunny quan sát, Morgan cho kiếm vào vỏ với biểu hiện u ám và nhìn xuống. Madoc chậm rãi xuất hiện, dè chừng nhìn cái hộp kia. Cassie và Nephis cũng đến gần hơn.
"Liệu có thể có gì nguy hiểm bên trong?"
Giọng nói của Cassie nghe căng thẳng.
Morgan yên lặng nhìn sang cô ta, rồi nghiêng về trước để nhặt lên cái hộp. Như thể cô ta đang cố thể hiện ra rằng không có gì mà Mordret có thể làm mà sẽ khiến cô sợ hãi.
Không chần chừ, cô mở hộp và nhìn vào trong.
Biểu hiện của Morgan khẽ thay đổi.
Bên trong cái hộp được lót lụa đỏ, và trên lớp lụa đó là một đầu lâu người.
Cái đầu lâu bị bám một lớp bồ hóng, và có một cái lỗ thô ráp ngay trên trán nó, như thể một con mắt thứ ba.
Có một giây dài yên lặng, và rồi, Lưỡi Kiếm Thì Thầm đột nhiên đưa tay vào trong hộp và nhặt lên món quà ghê rợn mà Mordret đã để lại. Gương mặt ông ta nghiêm nghị kì lạ.
Trong lúc Madoc quan sát cái đầu lâu, Morgan nhìn ông ta với ánh mắt nghi vấn.
"Là gì?"
Thánh nghiến răng.
Rồi, ông ta nhẹ nhàng đặt hộp sọ màu đen trở lại trên lụa đỏ và nói:
"...Là Shtad. Là đầu của Shtad."