Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1183: Một Từ Ngắn Ngủi



Chương 1183: Một Từ Ngắn Ngủi

Sáu Phản Chiếu...sáu Quái Thú Vượt Giới Hạn. Toàn bộ biến thành hình dạng của những vị Thánh của hai đại gia tộc.

Sunny cảm thấy lạnh lẽo trong lúc nhìn những gương mặt mỉm cười của những bản sao kia. ...Và gương mặt của Mordret. Những người còn lại cũng có vẻ giật mình như cậu, kể cả nếu vài người che giấu cảm xúc tốt hơn những người khác.

Những đại diện của Valor là, có thể hiểu được, nghiêm nghị. Ngay cả sự bình tĩnh của Morgan cũng nứt đi trong tíc tắc, để lộ một dấu vết yếu ớt. Gương mặt Thánh Cor vốn trắng bệch lúc này càng tái hơn nữa. Nhưng mà ngay cả những vị Thánh của Song cũng có vẻ giật mình trước màn thể hiện sức mạnh bất ngờ của Mordret. Có vẻ như họ cũng không biết rõ về năng lực của hắn như họ đã tưởng.

Trong vài dây dài, không có gì ngoài sự yên lặng rùng rợn. Rồi, Morgan phun ra, giọng nói đầy sự căm ghét:

"Ta...ta nên cảm thấy ấn tượng hay sao? Quả là...một chiêu trò hay ho. Hoan hô."

Nụ cười của Mordret chỉ càng rộng hơn.

Đó là khi Theo Gót Đổ Nát cuối cùng tiến lên một bước và nói:

"Đủ rồi! Sự điên rồ gì đây?"

Những sứ giả của hai đại gia tộc nhìn ông ta với biểu hiện không thân thiện. Mordret cũng vậy, và sáu Phản Chiếu của hắn quay đầu cùng một lúc. Nhìn chúng hành động như vậy là cực kì khiến người ta bất an, đặc biệt là khi những sinh vật gương kia vẫn còn mang những gương mặt mỉm cười, quen thuộc đó.

Theo Gót Đổ Nát cau mày, rồi mùi hương tàn sát tinh tế mà lúc nào cũng theo ông ta trở nên mãnh liệt hơn.

"Ta sẽ không giả vờ có thể điều khiển hành động của mọi người, người Thức Tỉnh của Song và Valor, nhưng mà ta là trưởng bối của mấy người. Cho dù mấy người có hi vọng nhận được ích lợi gì từ trận chiến này, thì ta biết tổn thất sẽ là vĩ đại hơn nhiều. Các người cũng biết vậy! Thế giới này của chúng ta đã chống cự năm thập kỷ Ma Pháp Ác Mộng, và gia đình của mọi người đã vươn lên từ hỗn loạn đó. Nguyên nhân mà chúng đã chịu đựng được trong lúc vô số những kẻ khác bị hủy diệt không phải là sức mạnh - có những kẻ khác đã từng sở hữu quyền lực - mà là tầm nhìn và sự kiềm chế. Nên, hạ kiếm xuống!"

Giọng nói chướng tai của ông ta vang vọng trên đồng bằng, khiến những vị Thánh hùng mạnh của hai đại gia tộc lắng nghe. Ngay cả Madoc, người lớn tuổi và mạnh mẽ nhất trong số họ, có vẻ cũng có chút tôn trọng đối với Thánh Cor, người đến từ Thế Hệ Đầu Tiên.

Dù vậy, Lưỡi Kiếm Thì Thầm vẫn không phải một kẻ cúi đầu.

"...Mâu thuẫn này không thể được giải quyết với chỉ lời lẽ, Theo Gót Đổ Nát. Quá nhiều thứ là đang trên bàn cược."

Thánh Cor nghiến răng.

"À, đúng vậy. Những người thống trị muốn, nên máu phải đổ. Tuy nhiên, mấy người không phải là kẻ dã man. Mấy người là Gia Tộc Truyền Thừa, nên cư xử cho đúng như vậy. Không phải có những truyền thống và giao thức cho đúng những tình huống như này? Một trận đấu danh dự, đến chết nếu cần. Tại sao lãng phí tính mạng của thân thuộc và binh lính khi sự tranh cãi này có thể được giải quyết bởi hai nhà vô địch?"

Ông ta u ám lườm Madoc và Bậc Thầy Muôn Thú, rồi nói:

"Hay là các người không tự tin về sức mạnh của bản thân?"

Những lời nói của ông ta có vẻ có hiệu ứng. Sunny nín thở, không dám suy nghĩ đến liệu một giải pháp yên bình - tương đối - thật sự là có thể. Một người chết đi là tốt hơn vô số lần thật nhiều chiến binh Thức Tỉnh tàn sát lẫn nhau. Nên nhiều vấn đề sẽ được giải quyết nếu đám đại gia tộc chết tiệt này đồng ý với đề nghị của Thánh Cor. Dù sao thì, ông ta đúng là già và thông thái. Ông ta đã thấy và đã sống sót nhiều hơn bất kỳ ai trong số họ. Ông ta chắc chắn cũng đã nhìn thấy không ít những trận đấu như vậy.

Nếu Morgan và Bậc Thầy Muôn Thú có thể nuốt lấy lòng kiêu hãnh của họ và đồng ý một giải pháp như vậy...Tuy nhiên, Sunny không tài nào tưởng tượng Morgan chùn bước sau khi bị anh trai cô ta khiêu khích. Cô ta đã chờ một cơ hội để khiến Song đổ máu từ quá lâu rồi.

'Chết tiệt thật!'

Nhưng nếu cô ta làm vậy...thì theo cùng lôgic...chẳng phải có nghĩa là Bậc Thầy Muôn Thú không có nguyên nhân gì để chấp nhận trận đấu đó?

Theo Gót Đổ Nát phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm bé đến mức gần như không thể phát hiện rồi quay sang phía những sứ giả của Song.

"Morgan của Valor đã đồng ý làm nhà vô địch trong trận đấu vinh dự này. Nhà vô địch của mọi người sẽ là ai, những con gái của Song?"

'Nguyền rủa tất cả...'

Bậc Thầy Muôn Thú giữ im lặng vài giây dài, nhìn Morgan với nụ cười mềm mại. Cô ta có vẻ đang suy ngẫm gì đó. Rồi cô ta đơn giản trả lời:

"Không."

Một từ ngắn ngủi đó nghe như một tiếng còi báo hiệu tận thế đối với Sunny. Theo Gót Đổ Nát đông cứng:

"...Gì cơ? Cô..."

Bậc Thầy Muôn Thú tiến lên một bước, nụ cười mềm mại kia thắp sáng gương mặt xinh đẹp choáng ngợp của cô.

"Tôi nói không. Sẽ không có thách đấu gì cả. Sẽ không có thỏa hiệp gì cả. Sẽ không có tầm nhìn hay kiềm chế gì cả...không thỏa thuận, không liên minh gì hết. Chỉ cỏ đổ máu. Chỉ có chiến tranh. Nghe như nào hả Morgan? Chẳng phải nghe rất tốt hay sao?"

Cô có lẽ đã cân nhắc đến một trận so đấu nếu như bên phía họ không mạnh hơn áp đảo. Nhưng mà với sáu Phản Chiếu Vượt Giới Hạn mà Mordret bằng cách nào đó đã nuôi dưỡng ra, cân bằng lực lượng giữa Valor và Song đang nghiêng hẳn về phía Song. Đến cuối cùng, những Phản Chiếu đó là thứ mà khiến việc thỏa hiệp là bất khả thi. Sunny trợn to mắt.

'Tên khốn đó...'

Theo Gót Đổ Nát chần chừ.

"Đừng không nói lý như vậy..."

Nhưng mà ông ta lại bị chính Morgan ngắt lời:

"Đủ rồi!"

Gương mặt cô trắng bệch, nhưng mà đôi mắt chu sa thì cháy lên sự phẫn nộ sắc bén, xuyên thủng.

"Đám sâu bọ mấy người muốn chiến tranh? Tốt. Tôi thích lắm! Tôi sẽ cho mấy người thấy chiến tranh..."