Chương 1195: Trận Chiến Lâu Đài Đen (9)
Thế giới đã trở nên tối hơn dưới tấm màn mây bão, và những dòng nước đổ xuống từ bầu trời, cong đi như những ngọn roi. Thắp sáng bởi những tia chớp chói lòa, hai nhân loại lao tránh khỏi bộ vuốt của một quái thú khổng lồ.
"Nephis, bây giờ!"
Không thật sự cần nói gì cả. Sunny và Nephis có lẽ đã trở nên cách xa gần đây vì những lựa chọn của mỗi người, nhưng mà cốt lõi của mối quan hệ họ vẫn là vậy. Đầu tiên họ là đồng đội trong chiến đấu, và mọi thứ khác đều là xếp sau - mối quan hệ mà được đúc trong lửa, nước mắt và máu của Vùng Đất Lãng Quên từ lâu trước khi một cái bóng được phủ lên nó bởi những thứ còn lại.
Đến hiện tại, khả năng phối hợp hoàn hảo với nhau giữa họ là còn cao hơn cả sự đồng đều không tự nhiên được ban cho những chiến binh của Valor bởi những thanh kiếm rèn đúc kia.
Từ khoảnh khắc hai người họ cùng nhau giết con Cua Ăn Xác đầu tiên, Sunny và Nephis đã trải qua vô số trận chiến cùng nhau. Cô đã dạy cậu cách dùng kiếm, còn cậu thì dạy cô cách điều khiển tinh túy linh hồn khi là Bậc Thầy.
Bất chấp mọi thứ, mối quan hệ đó không bao giờ thay đổi.
...Không phải nói là giữa họ không có mối quan hệ nào khác nữa.
Khoảnh khắc Nanh Thảm Khốc lao ra trước, Sunny né phải, còn Nephis né trái. Cùng lúc, một chút ánh sáng của cô trộn lẫn với bóng tối của cậu, trông lúc một cái bóng của cậu đã quấn vào cơ thể cô ấy.
Sức mạnh của họ khi hợp lại với nhau là vĩ đại hơn hai phần riêng biệt cộng lại.
Bóng tối và ánh sáng rực rỡ có vẻ cộng hưởng với lẫn nhau, khiến cả hai người họ mạnh mẽ hơn hẳn họ đáng lẽ nên có thể. Sunny biến thành một cái hinhd dạng bọc trong hắc ám sôi sục, còn ánh sáng của Neph thì mang lấy một màu tối hơn. Bóng tối được thẩm thấu ánh sáng trắng chói lòa, còn ánh sáng thì có vẻ chứa đựng một tia hắc ám không bị dập tắt kia.
Ánh sáng khiến hắc ám sâu đậm hơn, còn hắc ám thì khiến ánh sáng tương phản và rực rỡ hơn.
Và không chỉ có vậy.
Ít nhất là với Sunny. Không như những cái bóng của cậu, thứ cường hóa những tính chất vật lý của cậu, ngọn lửa của Neph cũng thắp cháy linh hồn của cậu. Được bọc trong ngọn lửa của cô, cậu cảm giác được tinh túy của bản thân trở nên sống động và ấm áp hơn nhiều.
Mạnh mẽ hơn nhiều.
'A...cảm giác thật tốt...'
Nephis chắc chắn đang dùng đến cường hóa tối đa, và thêm vào bóng của Sunny, cô vừa đủ nhanh để tránh khỏi móng vuốt của Nanh Thảm Khốc.
Còn cậu thì chỉ hơi chậm hơn một chút...may mắn là vị Thánh kia đã chọn Ngôi Sao Thay Đổi làm mục tiêu chủ yếu. Vì ông ta không thể tấn công cả hai người cùng lúc một cách hiệu quả, đòn đánh về phía Sunny là không khó tránh thoát như nó đáng lẽ có thể.
Sunny cảm thấy hơi không hài lòng.
'Vậy là sao đây, lại quay trở lại như lúc đó? Neph làm mồi nhử, còn mình làm lưỡi kiếm?'
Cậu không thích chút nào cả.
Dù sao đi nữa...Nanh Thảm Khốc đã mắc sai lầm. Một sai lầm rất nghiêm trọng.
Ông ta đáng lẽ không nên chú ý đến Sunny ít hơn.
Bởi vì trong lúc linh hồn cậu rực lửa với ánh sáng của Neph, vài kĩ năng của cậu cũng nhận được một sự tăng cường thấy rõ. Một phần không nhỏ là vì cậu có thể thoải mái dùng tinh túy của mình.
'Chuẩn bị đi, đồ khốn kiếp...'
Nephis tiếp đất từ cú né tránh và ngay lập tức xoay người, vừa kịp né tránh đòn liên kết của con quái thú và chém vào tay ông ta với thanh kiếm rực rỡ của mình.
Cùng lúc, Sunny cho phép bản thân được chôn vùi bên dưới một làn sóng bóng tối.
Nhưng mà, thứ xuất hiện lại từ chúng không phải một nhân loại, mà là một ác quỷ bốn tây bọn trong một bộ giáp mã não đáng sợ. Sinh vật kia như là một đứa con của hắc ám, nhưng mà mắt nó thì lại cháy lên ánh sáng trắng dữ dội, và miệng nó thì như một lò lửa trắng thiêu đốt.
Hai người họ đã tạo khoảng cách giữa nhau, vậy nên, Nanh Thảm Khốc chỉ có thể đối mặt một người mỗi lúc.
Đó là tại sao ông ta đã chậm một phần giây cho việc phản ứng với đòn tấn công của Sunny.
'Nhanh hơn. Nhanh hơn. Nhanh hơn!'
Mặt đất nứt ra và nổ tung dưới bộ vuốt chân trong lúc Sunny đẩy bản thân ra trước. Không khí, thường là mềm mại và không phát hiện được, đột nhiên cảm giác như một bức tường...cậu phá xuyên qua bức tường đó. Những giọt mưa có vẻ như đông cứng tại chỗ trong lúc rơi xuống.
Sunny muốn phát ra một tiếng thét, một tiếng rống, một tiếng hét xung trận...
Nhưng mà đương nhiên cậu không làm vậy.
Tại sao lại thông báo khi tấn công kẻ địch từ đằng sau chứ?
Tội Lỗi An Ủi trở nên im lặng.
Nanh Thảm Khốc đột nhiên không còn ở nơi mà ông ta đã đứng chỉ một tích tắc trước đó.
Quái thú khổng lồ đã vặn mình, bằng cách nào đó, để tránh nẽ lưỡi kiếm Vượt Giới Hạn - quá nhanh để có thể nhìn thấy. Sunny chỉ cảm giác được không khí bị đẩy đi bởi cơ thể khổng lồ của vị Thánh một nhịp tim sau đó.
Đó cũng không sao.
Cậu ngã xuống, bò trên bốn tay của mình, và cảm giác gì đó xé rách xuyên qua không gian trống rỗng phía trên.
Trong giây kế tiếp, có một ánh sáng chói lòa, và một tiếng gầm giận dữ.
Nanh Thảm Khốc có lẽ đã có thể né được đòn đâm từ sau lưng của Sunny, nhưng mà làm vậy, ông ta đã bị ép phải đưa lưng về phía Nephis.
Và Nephis, không lãng phí một tích tắc, dùng cơ hội đó để đâm thanh kiếm rực sáng của cô vào bộ lông của con quái thú.
Sinh vật cao to kia tránh khỏi và ngừng lại một giây, cúi xuống. Ở bên hông, có một vết thương dài mà có thể nhìn thấy được thông qua lớp lông bị thiêu cháy. Những giọt máu đang lăn xuống từ bên eo trong lúc sôi sục.
Vết cắt là nông, không hề nghiêm trọng.
Tuy nhiên...
Nanh Thảm Khốc đã nhận được một vết thương, cho dù nhỏ cỡ nào, còn Sunny và Nephis thì không.
Gương mặt dã thú của ông ta vặn vẹo thành hung tợn.
Vị Thánh không nói gì trước khi lao vào một đòn tấn công nữa.
Không cần lời lẽ, và không ai trong số họ có gì để nói.
Kiếm, vuốt, và Phân Loại của họ sẽ phải nói chuyện.
Một linh hồn lửa, một bóng chủng, và một quái thú hoang dại chiến đấu ở giữa một chiến trường khủng khiếp. Họ di chuyển nhanh đến mức khó để nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Những bông hoa lửa trắng nở rộ ngay giữa cơn mưa ào át, và mặt đất run rẩy với những cú va chạm mãnh liệt, đầy sát ý giữa họ.
Trận chiến đó điên khùng và biến mọi thứ quanh họ thành hỗn loạn thuần túy, nhưng mà nó không phải không có ý nghĩa. Thật ra thì, mỗi người trong số cả ba đều đang duy trì sự tỉnh táo và lạnh lùng đến ớn lạnh trong giữa trận chiến hung hăng này.
Ngay cả trong lúc cường hóa lẫn nhau, Sunny và Nephis là chậm và yếu hơn nhiều vị Thánh của Gia Tộc Song...nhưng mà không đến mức mà ông ta có thể ngay lập tức hủy diệt họ.
Quan trọng hơn thế nữa, họ có hai người. Kể cả nếu như họ không phải đối thủ của Nanh Thảm Khốc về mặt sức mạnh thuần túy, họ có thể dùng kiến thức và hiểu biết về lẫn nhau để bù cho khoảng cách đó.
Và cứ như vậy, trận chiến tiếp diễn.
Hàng tá đòn đánh được trao đổi chỉ trong chục giây. Mặt đất vỡ nát và bị xới tung. Nước mưa trộn với đất cát, biến nó thành bùn. Bùn bị ngọn lửa thiêu đốt, biến thành tro.
Trong vài giây ngắn ngủi, một sự cân bằng kì lạ có vẻ được tạo ra giữa hai Bậc Thầy và vị Thánh.
Kinh ngạc là, Sunny và Nephis đã không bị Nanh Thảm Khốc xé xác, như vài người Vượt Bậc nên bị.
Họ thậm chí đã có thể đẩy lùi ông ta.
Nhưng mà Sunny không quá vui vẻ với kết quả đó...
Đó là vì cậu biết thế cân bằng này sẽ không kéo dài lâu.
Ngay bây giờ, ngay cả trong lúc chiến đấu ở giới hạn tuyệt đối của họ, cả hai bên đều đang cẩn thận quan sát đối thủ.
Bên có thể nhìn ra điểm mạnh và điểm yếu của kẻ địch trước sẽ chiến thắng, còn bên không thể làm vậy là sẽ bị giết.
'Ừ thì, tuyệt vời chưa...'
...Theo mặt đó, Sunny có một lợi thế áp đảo.
Là một chuyên gia về Khiêu Vũ Bóng, cậu là vô đối trong khoảng học hỏi mọi thứ về kẻ địch, cho dù đó là nhân loại, Sinh Vật Ác Mộng, hay những vị Thánh...