Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1194: Trận Chiến Lâu Đài Đen (8)



Chương 1194: Trận Chiến Lâu Đài Đen (8)

Sunny thở ra một hơi ngắn gọn.

"Ừ, tôi ổn. Chỉ bị xé rách cổ họng mà thôi...không to tát gì..."

Cậu hạ bàn tay đẫm máu xuống, để lộ vết thương đã biến mất nhờ vào pháp thuật của [Nguyện Vọng Cuối Đời]. Có nhiều máu trên cổ cậu và lụa đen của Vải Liệm Hoàng Hôn, nhưng mà bên dưới đó, da thịt cậu đã hoàn hảo.

Khóe miệng Neph cong lên.

"Tôi hiểu."

Rồi, cô nhìn Nanh Thảm Khốc với sự mãnh liệt mà có vẻ đủ lạnh lẽo để khiến người ta đóng băng đến chết và nói bình tĩnh:

"Trong trường hợp đó...Phu Nhân Thủy Triều Bầu Trời, xin hãy lùi lại với Bài Ca của Kẻ Ngã. Bậc Thầy Sunless và tôi sẽ ở lại để bảo vệ hai người rút lui."

Thánh Tyris không ở trong điều kiện có thể đối mặt với Nanh Thảm Khốc. Kể cả nếu như cô muốn ở lại, thì sự có mặt của cô cũng sẽ chỉ khiến hai người họ chậm lại...cô có vẻ cũng hiểu được điều đó. Kể cả nếu không, thì Sunny không chắc là Thủy Triều Bầu Trời ở trong vị trí có thể từ chối một mệnh lệnh từ Neph - dù sao thì, cô ta cũng là chư hầu của Gia Tộc Valor, và Nephis tính đúng ra là có địa vị ngang bằng Morgan.

"Cassie, mang cô ấy đi!"

Không có nơi nào thật sự an toàn ở chiến trường, nhưng mà càng đến gần lực lượng chính của Valor - và càng xa những kẻ địch nguy hiểm nhất - thì cơ hội sống sót của Thủy Triều Bầu Trời sẽ tăng lên rất nhiều.

Cassie đang đối mặt với hai Bậc Thầy của Gia Tộc Song. Thanh rapier của cô không có vẻ di chuyển quá nhanh, nhưng mà bằng cách nào đó, nó luôn ở đúng nơi cần thiết để đón đỡ mọi đòn tấn công của họ. Cô gái mù di chuyển với nhịp điệu vừa phải, luôn nửa bước trước kẻ địch của mình. Mặc dù gương mặt của cô duy trì bình tĩnh, hai người Vượt Bậc kia thì có vẻ...lung lạc.

Đủ lung lạc để phạm phải sai lầm.

Vào đúng khoảnh khắc đó, một người trong số họ triệu hồi Kĩ Năng Phân Loại của hắn để biến mặt đất dưới chân Cassie thành bùn trắc trở, còn người còn lại thì tung sức vào một đòn đâm với kiếm của hắn.

Tuy nhiên, cô gái mù nhẹ nhàng nhảy lên chỉ một tích tắc trước khi điểm đặt chân của bản thân sẽ mất đi, tránh né việc không thể di chuyển. Thanh rapier của cô bắn ra trước, xuyên thủng cổ trên kiếm sĩ mà đã trông đợi Phân Loại của đồng đội sẽ giữ chân kẻ địch.

Cùng lúc, có gì đó lóe lên trong không trung, và Vũ Công Yên Ắng dừng lại ngay trên vai cô, nhuộm máu.

Cả hai Bậc Thầy yên lặng ngã xuống.

Cơ thể họ rơi xuống đất gần như cùng lúc Cassie tiếp chân từ cú nhảy, một thanh rapier trong tay, thanh còn lại lơ lửng trên vai.

Cô nhanh chóng di chuyển, né tránh một đòn tấn công điên cuồng của một nô lệ Đồi Bại, và xuất hiện bên cạnh Thánh Tyris. Không nói lời nào, cô gái mù nắm lấy vai Thủy Triều Bầu Trời và kéo cô rời khỏi.

...Ngạc nhiên là, Nanh Thảm Khốc cho phép toàn bộ việc đó xảy ra mà không nhúc nhích chút nào. Ông ta đơn giản nhìn chăm chú Nephis từ bên trên trong lúc những ngọn lửa trắng tắt đi trên bộ lông của mình, bất động, với một biểu hiện hờ hững trên gương mặt dã thú.

Sunny tò mò không biết vị Thánh âm u kia đang nghĩ gì, nhưng mà cùng lúc, cậu cũng không thật sự cần phải biết.

Không lâu sau đó, ba người họ đối mặt lẫn nhau - quái vật cao to ở một bên, Sunny và Nephis đừng kề vai ở bên còn lại.

'A...kỉ niệm tràn về mà.'

Tình hình là khác hẳn, và kẻ địch cũng khác hẳn...hai người họ cũng khác hẳn. Quá nhiều thứ đã thay đổi, vậy mà, cậu không thể nhịn được mà cảm giác như thể họ đang lại ở dưới tán cây của Kẻ Nuốt Hồn, nhìn lên Cua Ác Ma và chuẩn bị mang sinh vật to đùng kia ngã xuống.

Nanh Thảm Khốc di chuyển cái mõm, và đột nhiên, một giọng nói trầm thấp, vang vọng thoát ra từ nó, khiến xương cốt Sunny rung chuyển:

"Cô là...con gái của Kiếm Gãy..."

Nephis hơi nghiêng đầu, rồi bình tĩnh trả lời:

"Đúng vậy."

Tia sáng đỏ xoáy quanh đầu cô, hình thành một mũ giáp.

Quái vật kia nhếch mép cười.

"Đáng tiếc..."

Dứt lời, ông ta rống lên và lao về trước.

Đâu đó ở nơi khác trên chiến trường, đống xác đang di chuyển, sống dậy. Những làn sóng va chạm liện tục phát ra từ trận chiến giữa Tiếng Vang titan và bốn Phản Chiếu khiến mặt đất run rẩy, làm thế giới như có vẻ muốn tan vỡ thành cát bụi.

Có những người Thức Tỉnh, Tiếng Vang, sinh vật nô lệ xé xác lẫn nhau. Mặt đất đẫm máu, và mỗi giây càng có nhiều xác ngã xuống thành một đống đỏ bầy nhầy.

Một tia chớp lóe lên, và một tiếng sấm lăn qua khắp đồng bằng hoang tàn, nhanh chóng nhấn chìm sự ồn ào của chiến trường.

Những giọt mưa nặng nề đầu tiên rơi xuống.

Trong sự hỗn loạn này, dính đầy máu, một chàng trai trong một bộ giáp tàn tạ lạnh lùng kéo kiếm của mình ra từ cơ thể một chiến binh Thức Tỉnh, ném cái xác sang một bên, và quay người lại.

Một cô gái trẻ thon thả trong một bộ giáp đen, với một áo choàng đỏ quanh vai mình, phản chiếu trong ánh mắt giống gương kì lạ của hắn.

Hai người họ trông giống nhau đến mức có thể nhầm lẫn thành một cặp sinh đôi.

Morgan bình tĩnh hủy đi áo choàng của mình, cho phép nó tiêu tan thành một cơn mưa tia sáng đỏ. Nâng kiếm lên và chỉ nó về phía Mordret, cô nhìn hắn với ánh mắt xuyên thấu và mỉm cười:

"Kết thúc chuyện này thôi, quái vật. Có chiêu trò bẩn thỉu gì thì chơi hết đi, rồi chúng ta có thể giải quyết một lần và mãi mãi với kiếm của mình."

Mordret nhìn cô chăm chú một giây, rồi liếc nhìn hình dạng xa xăm của con sâu khổng lồ.

"...Chiêu trò bẩn thỉu, hử? A, nhưng mà anh không còn chiêu nào nữa cả."

Em gái hắn mỉm cười với sự ghét bỏ.

"Làm ơn tha thứ cho ta nếu không thể tin ngươi."

Mordret lắc đầu và tiến lên một bước, gương mặt hoàn toàn thiếu đi sự nhẹ nhàng thường thấy.

"Đừng hiểu lầm...anh đã chuẩn bị vài thứ. Nhưng mà như vậy là sẽ rất không thỏa mãn, phải không hả? Em gái thân yêu...em không nên cho rằng anh không muốn tự tay giết chết em như em muốn tự tay giết chết anh. Giết em với một chiêu trò gì đó thì có ý nghĩa gì chứ? Vậy thì em sẽ chết mà nghĩ rằng - hắn ta lại như vậy, lại dùng một chiêu trò bẩn thỉu đáng căm giận. Không, không, không...anh muốn giết em, toàn bộ em, với thứ mà em cảm thấy kiêu ngạo nhất. Anh muốn nghiền nát toàn bộ em."

Morgan nhếch mép cười.

"Vậy, thì sao? Ngươi thật sự sẽ chiến đấu với ta bằng một thanh kiếm? Cái tâm trí vỡ vụn của người rốt cục đã mất luôn chút tỉnh táo cuối cùng rồi hả sinh vật? Ngươi không có cơ hội nào cả."

Mordret lùi lại một bước và nghiến răng.

"...Chúng ta sẽ xem."

Giọng nói thường bình tĩnh của hắn đột nhiên bị vặn vọe bởi một sự căm ghét bao la, hắc ám và thiêu đốt.

Một sự căm ghét nóng đến mức có thể khiến vực thẳm tan chảy.

Morgan ngừng mỉm cười và đi về phía hắn với biểu hiện bình tĩnh.

"Ngươi vẫn còn cho rằng có thể bỏ trốn? Ta phải khiến ngươi thất vọng...khi cơ thể này của ngươi bị phá hủy, sẽ không có trốn thoát. Người đã ở...bao lâu ấy nhỉ, sáu, bảy năm?...trong một cái hộp. Lần này, chúng ta đã xây một cái tốt hơn. Lần này, người sẽ bị nhốt mãi mãi."

Cuối cùng, một nụ cười điên dại hiện lên mặt Mordret.

"Chúng ta cũng sẽ xem về việc đó..."

Một tích tắc sau đó, âm thanh kiếm chạm kiếm nhấn chìm sự ồn ào của chiến trường.

Ở một nơi khác trên chiến trường, cái Bóng trầm mặc đang chiến đấu với một Phản Chiếu chói lòa. Và ở một nơi khác, Lưỡi Kiếm Thì Thầm huyền thoại đang chiến đấu với nữ ác ma xinh đẹp, Bậc Thầy Muôn Thú.

Một con Báo Đen khổng lồ đang xé một hình dạng dệt từ ánh mắt trời thành nhiều mảnh với bộ vuốt của mình. Phản Chiếu của cô ta thì đang điên cuồng cố rũ bỏ một hình dạng nhỏ làm từ thép đen khỏi bộ da mình, còn sinh vật nhỏ nhắn kia thì đang cứng đầu bám chặt lấy.

Kẻ Gặt Hồn Jet đang nhắm thanh đại đao của mình về phía gương mặt quái vật của Song Seishan, bộ giáp da của cô đầy những lổ hỏng. Con quái vật đối mặt cô chùi màu khỏi môi và phun ra, như thể nếm phải thứ gì đó kinh tởm.

Một cô gái mù đang chiến đấu xuyên qua một bầy Sinh Vật Ác Mộng bị hóa thành nô lệ để dẫn một vị Thánh tàn tạ đến nơi an toàn.

Một sinh vật buồn nôn làm từ vô số sâu xám đang chậm chạp bị tiêu diệt bởi bốn Phản Chiếu rạn nứt.

Trong lúc bầy trời xám vỡ tan với một cơn mưa, trận chiến hủy hoại nổ tung thành một cơn ác mộng bạo lực.