Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1201: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (15)



Chương 1201: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (15)

Dưới cơn mưa không ngớt, máu bị rửa khỏi bộ giáp tan vỡ của một cô gái trẻ với mái tóc đen và đôi mắt chua sa. Cô lung lay, cố dùng thanh kiếm rạn nứt của mình tấn công, nhưng mà trượt trên bùn và nặng nề ngã xuống một đầu gối.

Hô hấp của cô khó khăn, và môi cô nhuộm đỏ thắm với máu. Mordret trông tệ hơn hẳn em gái hắn. Một con mắt của hắn đã không còn, biến gương mặt của hắn thành một cái mặt nạ ghê rợn. Một bàn tay của hắn cũng vậy. Bộ giáp hắn thì chuẩn bị tiêu tan thành một cơn lốc tia sáng, và những vết thương khủng khiếp đầy trên cơ thể hắn, để lộ thịt và xương.

Vậy mà, biểu hiện của hắn vẫn bình tĩnh.

'A...đau thật...lâu lắm rồi không cảm giác đau đớn như này...'

Hắn đang trở nên yếu hơn vì mất máu, thị giác đã bắt đầu mờ dần. Nhưng mà hắn đã gần đến mục tiêu của mình...sau những năm tháng dài, đau khổ, hương vị của sự trả thù thật sự đã rất gần rồi. Nên, Mordret tiến lên một bước và rồi bước nữa. Thanh kiếm của hắn giơ lên. Tay hắn chắc chắn và không lung lay.

Morgan ngước lên nhìn hắn, và ánh mắt cô ta đối với hắn là ngọt ngào hơn cả mật. Bối rối, phẫn nộ...và ẩn giấu dưới chúng, một tia sợ hãi.

"Làm sao...làm sao ngươi vẫn còn đứng được chứ, đồ quái vật..."

Mordret mỉm cười.

'Chỉ vừa đủ mà thôi...'

Hắn sẽ không nói chuyện dài dòng với cô - chưa. Hắn biết em gái mình đang cố câu giờ. Dùng một trong những pháp thuật được hấp thụ vào cơ thể cô để hồi phục cho bản thân - những vết thương của cô đã bắt đầu khép lại, và cô không còn chảy máu nặng nề như đáng lẽ phải là.

Nhưng mà đó sẽ không thể cứu cô ta. Morgan có lẽ đã có thể chữa trị cho bản thân, nhưng mà cô không thể khôi phục tinh túy, tập trung, và thể lực. Cô mệt mỏi, và cơn mệt mỏi đó sẽ chỉ tệ hơn mà thôi. Nó sẽ thấm vào xương cốt cô, vào tâm trí cô, là tử vong của cô.

Hắn chỉ phải duy trì lâu hơn nhiêu đó một chút. Em gái hắn đang tập trung chút sức mạnh ít ỏi còn lại trong mình và lao về trước với một tiếng gầm phẫn nộ. Thanh kiếm cô vung lên, sắc bén và khôn khéo, nhắm vào cổ hắn...Mordret biết bản thân sẽ không thể đón đỡ hay né tránh nó, nên hắn không làm vậy.

Thay vì vậy, hắn chỉ hơi dịch chuyển thân mình, cho phép lưỡi kiếm sắc bén chém vào xương đòn gánh thay vì cổ mình, chịu đựng cơn đau điếng kia, và đâm thanh kiếm của bản thân vào khe hở trong bộ giáp của cô. Morgan rên rỉ.

Trước khi cô có thể làm gì, hắn vung cái tay phải bị cụt và đẫm máu của mình, đánh vào trán cô với phần giáp thép bị đứt lởm chởm. Em gái hắn bị đánh ra sau, choáng váng. Mordret cũng hơi thấy chóng mặt.

Một tiếng thở dài thoát ra từ môi hắn.

"À..."

Thông qua màn mưa mà đang che lấy chiến trường, hắn có thể nhìn thấy việc đang xảy ra quanh họ. Gia Tộc Song...đang thua. Con sâu titan kia đã tàn tạ và bị cắt chém, nhưng mà ba trong bốn Phản Chiếu của hắn đã bị phá hủy.

Cái cuối cùng - cái mang mặt của Lưỡi Kiếm Thì Thầm - cũng sẽ không duy trì quá lâu nữa. Bản thân Thánh Madoc thì sắp chiến thắng trận chiến ghê gớm với Bậc Thầy Muôn Thú. Theo Dõi Thầm Lặng và Hiệp Sĩ Mùa Hạ vẫn đang chiến đấu, cả hai đều cứng đầu không chịu nhận thua. Theo đà này, thì cả hai người họ sẽ chết, và kể cả nếu con gái trầm mặc của Ki Song có thắng, thì cô ta cũng không thể tiếp tục tham chiến.

Ngay cả Phản Chiếu của Ngài Gilead cũng có vẻ không chịu nổi một đứa con của Nether mà Sunless bằng cách nào đó biến thành của cậu ta. Còn bản thân tên gian trá kia thì...

Mordret cảm giác một khát vọng muốn nhướng mày, nhưng mà hắn quá yếu và quá mệt để làm vậy.

'...Nanh Thảm Khốc chết rồi? Sunless và Mộng Chủng giết một vị Thánh?'

Đó là một tin tức tồi tệ, thảm họa, nhưng hắn không thể không thấy...ấn tượng.

'Tốt cho bọn họ...'

Morgan cố đứng dậy, và hắn đẩy cô vào bùn lần nữa với một cú đánh tàn nhẫn từ kiếm. Lại càng có nhiều đau đớn, và đột nhiên hắn thấy khó giữ thăng bằng.

Đến hiện tại, trận chiến của họ trông không hề giống một trận so đấu cao quý giữa hai người thừa kế ngai vàng. Nó đơn giản là một trận đánh đám dã man, không hề duyên dáng...nhưng mà Mordret thích nó như vậy hơn. Nó chân thành hơn nhiều. Thật thà hơn nhiều. Tại sao giết người lại trông đẹp đẽ khi nó xấu xí như vậy?

Em gái hắn vẫn không chịu bỏ cuộc. Họ va chạm vài lần nữa, và mỗi lần, Mordret đều ở thế thua. ...Đến khi hắn không. Đến một lúc nào đó, bằng cách nào đó, gần như không thể giải thích được, hắn chiếm chủ động của điệu nhảy kinh tởm này giữa họ. Và một khi hắn làm được vậy, lợi thế của hắn lớn lên như một cơn sạt lở.

Cho dù hắn có chịu bao nhiêu vết thương, cho dù Morgan có khiến hắn tổn thương kinh khủng cỡ nào, Mordret vẫn không bị lung lạc. Con mắt còn lại của hắn lấp lóe, phản chiếu sự tự tin ngày càng giảm đi của cô. Và rồi, sau một lúc, Morgan ngã xuống và không thể đứng lên lần nữa.

Gầm gừ, cô dùng nắm đấm đánh vào mặt đất.

"Ta...ta không...ta không hiểu. Làm sao...ngươi...chiêu trò gì..."

Hắn mỉm cười, lôi kéo cơ thể đau nhức về phía cô. Giờ là lúc nói chuyện - không chỉ vì Morgan cuối cùng đã cạn kiệt nguồn dự trữ quái vật của cô, mà còn vì hắn cũng mệt mỏi. Hắn cần vài giây để lấy lại hơi và chuẩn bị cho đòn cuối cùng.

"Em không hiểu? Ôi, nhưng mà nó rất đơn giản. Không có chiêu trò gì cả. Đúng vậy, em mạnh hơn anh, khỏe hơn anh...em thậm chí có lẽ điêu luyện hơn anh. Nhưng mà, em gái thân yêu, có một mặt mà anh siêu việt em vô số lần. Mặt quan trọng nhất."

Hắn chật vật với trọng lượng của thanh kiếm của mình, đột nhiên trở nên không chịu nổi, và nghiến răng.

"...Đó là khát vọng. Em không biết mọi thứ đều bắt đầu từ khát vọng hay sao? Và khát vọng của anh, là mạnh mẽ hơn của em vô số lần. Đó là tại sao anh mạnh mẽ hơn em...chỉ có vậy thôi, em gái. Ồ, và khát vọng của anh cũng thuần túy hơn rất nhiều."

'Không nhìn thấy được? Ừ thì...dù sao thì con bé vẫn còn trẻ...'

Mordret đến nơi mà Morgan đang cố ngồi dậy từ bùn và tàn nhẫn đá chiếc giày giáp của mình vào hông cô. Cô kêu lên, và ngã xuống trở lại. Hắn lạnh lùng nhìn cô ta.

"Em thấy đó...khát vọng duy nhất của anh là giết em. Nhưng mà em, em muốn quá nhiều thứ. Em muốn giết và cầm tù anh, nhưng mà em cũng muốn sống sót việc giết và cầm tù anh. Em muốn bảo vệ cổ em không bị cắt, tim em không bị đâm, hộp sọ không bị nghiền nát, mắt không bị moi ra. Toàn bộ những khát vọng không đếm xuể đó đè nặng em. Chúng là một gánh nặng mà giảm đi sức mạnh, cùn kĩ năng, và hạ thấp tốc độ. Nhưng anh? Anh không có gánh nặng nào như vậy cả. Anh chỉ quan tâm đến một thứ. Anh chỉ muốn giết em. Đó là tại sao em yếu, còn anh thì mạnh."

Mordret dùng con mắt còn lại của hắn để nhìn cánh tay phải bị cụt của mình, bộ giáp tan nát của mình, và cơ thể đầy vết thương. Ánh mắt của hắn hờ hững.

"...Và đó là tại sao ước nguyện của anh sẽ thành hiện thực, còn của em thì sẽ không."

Không lãng phí thời gian nữa, hắn cay đắng mỉm cười, và giơ kiếm lên. Mục tiêu của hắn đã rất gần...hắn chỉ phải chém kiếm xuống. Nhưng mà, hắn không từng làm vậy.