Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1202: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (16)



Chương 1202: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (16)

Ở một nơi khác trên chiến trường, một thanh kiếm được làm từ hắc ám thuần khiết đâm xuyên một hình dạng làm từ ánh mặt trời chói lòa. Hiệp sĩ tỏa sáng loạng choạng, còn vị hiệp sĩ hắc ám thì bình tĩnh đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt đỏ sẫm hờ hững.

Thánh vặn kiếm của cô, và hắc ám chứa đựng bên trong nó có vẻ mở rộng, đói khát nuốt chửng ánh sáng từ kẻ địch. Phản Chiếu của Hiệp Sĩ Mùa Hạ trở nên tối hơn và co giật, như thể cố gào thét. Tuy nhiên, không thể nghe thấy tiếng thét nào cả. Bóng người rực rỡ trở nên ảm đạm và trong suốt. Một giây sau đó, một những vết nứt đột nhiên tỏa ra trên bề mặt của ánh sáng đang dần chết đi đó, và rồi, với một âm thanh gương vỡ nhàn nhạt, Phản Chiếu nổ tung thành vô số mảnh gương bạc. Thánh hờ hững rút kiếm lại và chuyển ánh mắt, tìm kiếm một đối thủ mới.

Cách cô một đoạn xa, một con sâu khổng lồ mang trọng lượng khổng lồ của nó xuống rồi vặn mình, bắt lấy thứ gì đó vô hình bằng miệng nó. Vô số sinh vật hình thành Tiếng Vang lúc nhúc, nghiền kẻ địch vô hình thành cát bụi.

Ở trung tâm chiến trường, bị mưa che đi, một nữ ác ma xinh đẹp hét lên trong lúc gương mặt cô ta bị cắt bởi một lưỡi kiếm vô hình. Cô loạng choạng ra sau và ngã xuống, những giọt nước mắt đỏ sẫm lăn xuống đất. Trước mặt cô, một hình dạng mơ hồ đột nhiên được những dòng nước và tia chớp chói lòa làm hiện ra.

Một giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn phát ra từ cơn mưa:

"Con nhóc ngu ngốc...ngươi đáng lẽ nên cứ ngọt ngào và ngây thơ, như trước kia..."

Bậc Thầy Muôn Thú nghiến răng.

"Tôi...tôi vẫn xong đâu, ông già...ông vẫn chưa thắng..."

Cơn mưa bật cười.

"Giờ thì chết đi...trận chiến nhỏ này đã đủ vui rồi..."

[Bạn đã giết một nhân loại Vượt Giới Hạn, Nanh Thảm Khốc.]

[Bóng của bạn trở nên mạnh mẽ hơn.]

[Bạn đã nhận...]

Con quái vật cao to lung lay, tia sáng sự sống biến mất khỏi ánh mắt ông ta. Sunny, người vừa đẩy Tội Lỗi An Ủi vào trong đầu vị Thánh đến tận chuôi, đang treo chênh vênh trên cái mõm của con quái thú, dùng một tay nắm giữ bộ lông xám.

Cậu đông cứng một giây.

'Mình...thắng rồi?'

Cơ thể của Nanh Thảm Khốc nghiêng đi, rồi ngã xuống. Vì dạng Vượt Giới Hạn của vị Thánh này là khá cao, có một khoảng cách đáng kể đến mặt đất. Sunny theo cái xác ngã xuống, vẫn còn nắm lấy chuôi kiếm Tội Lỗi An Ủi. Quái thú khổng lồ ngã sầm xuống đất, khiến nó phải run rẩy. Vẫn còn trong cơn sốc, Sunny thu lại kiếm của mình và đứng lên, liếc nhìn chiến trường từ trên cái xác khổng lồ.

'Mình thắng rồi...'

Rồi, cậu bước hụt chân và ngã lăn vào bùn. Bùn cảm giác mát lạnh và dễ chịu. Đằng sau cậu, cái xác khổng lồ gợn sóng và thu nhỏ lại, chậm chạp trở thành một cái xác nhân loại. Sunny chần chừ vài giây, cố gắng hiểu được việc cậu, Lạc khỏi Ánh Sáng, thật sự vừa mới giết một vị Thánh.

Nó quá kì lạ.

Cậu vẫn có thể nhớ rõ ràng cái ngày Đền Thờ Đêm bị phá hủy. Lúc đó, sự xuất hiện của Thánh Cormac đã khiến trái tim cậu bị lấp đầy một sự sợ hãi không thể tả nổi...và trận chiến theo sau đó giữa Cormac và Thủy Triều Bầu Trời thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa. Cậu đã cảm giác như một con kiến bị kẹt giữa trận chiến giữa hai vị thần.

Cả hòn đảo đã bị phá hủy bởi trận chiến hung hăng của họ.. Nó đều đã có vẻ như là...tận thế.

Và bây giờ, bản thân Sunny đã giết một tồn tại tương tự vậy.

Cậu đã giết một vị Thánh bằng chính hai tay mình trong một trận chiến.

...Đương nhiên, cậu đã không làm vậy một mình.

'Nephis!'

Đột nhiên giật mình, Sunny nhảy đứng dạy và chạy về nơi mà cậu thấy cô lần cuối.

Cô vẫn ở đó, chật vật để đứng dậy. Mũ giáp đã mất, và cậu có thể nhìn thấy máu chảy ra từ tai, mũi và thậm chí mặt cô. Gương mặt cô tái nhợt, với những sợi tóc ướt át dính vào nó.

"Neph!"

Cậu trượt trên bùn và ngã xuống đầu gối gần cô, đặt tay lên vai cô. Cô thở dốc, rồi run rẩy đứng dậy với sự giúp đỡ của cậu. Sunny cảm giác sự ấm áp của ngọn lửa trắng trôi từ cơ thể cậu sang cô.

Chậm chạp, làn da cô thắp lên ánh sáng, và những ngọn lửa trắng thoát ra từ bên dưới đó. Những vết trầy trên mặt cô biến mất, và những vệt máu tiêu tan, để nó trắng tinh và hoàn mĩ.

Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát khỏi môi cô, và Nephis lung lay. Cậu giữ cô.

Cô im lặng một lúc, cố chịu đựng cơn đau, rồi hỏi.

"...Chúng ta thắng rồi?"

Sunny thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ. Ông ta chết rồi."

Cô nhăn mặt.

"...Tốt."

Cậu muốn cười to.

"Tốt?! Tốt?! Cô chỉ muốn nói vậy thôi?"

Neph nhìn cậu vài giây. Gương mặt cô quá gần, nhưng mà Sunny không ngại.

Rồi, khóe miệng cô hơi cong lên.

"...Tại sao phải ầm ĩ chứ? Chỉ...là một vị Thánh mà thôi..."

Cậu nhìn cô chăm chú, cảm giác một sự thắng lợi tràn vào tim mình.

Nhưng rồi...

Nụ cười đó chậm chạp biến mất khỏi gương mặt Sunny.

Tách khỏi họ bởi sự hỗn loạn độc ác của chiến trường, một cô gái mù đang đứng giữa một vòng tròn to lớn làm từ những cái xác, máu rơi xuống từ thanh rapier và giáp của cô. Đằng sau cô, một người phụ nữ với mái tóc hoàng kim và đôi mắt hổ phách đang nặng nề dựa vào ngọn giáo của mình.

Đột nhiên, cô gái mù rùng mình và hạ kiếm. Vai cô chùng xuống.

Quay người lại, cô bỏ qua những kẻ địch đang lao đến và ngước lên, nhìn về phía bầu trời đầy mây.

Gương mặt hoàn mĩ của cô nghiêm nghị.

Mordret nâng kiếm lên, chuẩn bị chém xuống em gái mình.

Nhưng rồi, hắn đông cứng.

Ánh mắt kì lạ giống gương của hắn run rẩy.

Như thể quên mất đi về Morgan, hắn chậm chạp quay người lại và nhìn về phía bầu trời với biểu hiện nghiêm trọng.

Nụ cười chậm chạp biến mất khỏi môi Sunny.

Gió lạnh.

Trong ánh sáng lóe lên bởi một tia chớp, cậu đột nhiên trông tái hơn cả bóng ma. Gương mặt cậu suy sụp.

Nephis cau mày.

"Sunny? Có chuyện gì?"

Cậu trông hoảng hốt.

Không trả lời, Sunny chậm chạp quay đầu khỏi cô và ngước lên với một biểu hiện hoàn toàn kinh hoảng.

"Tôi...tôi không...tôi không biết...có gì đó sai..."

Giọng nói cậu bị nhấn chìm bởi một tiếng sấm điếc tai. Neph chần chừ một giây, rồi nhìn theo ánh mắt cậu và ngước lên phía bầu trời.

Có vẻ như không có gì ở đó cả.

...Trừ một hắc ám gợn sóng, kì lạ.

Trong vài giây, cả chiến trường có vẻ đứng yên.

Và rồi, bầu trời vỡ vụn và nứt ra, nuốt chửng bởi một vết rách đen tối mà có vẻ như dẫn đến đáy sâu địa ngục.

Một Cổng Ác Mộng khổng lồ xé rách thế giới thành nhiều mảnh, khiến chiến trường trông nhỏ bé trong lúc nó cắt qua bầu trời và hiện hữu vào thực tại.