Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1207: Đêm Đầu Tiên



Chương 1207: Đêm Đầu Tiên

Trên đường đến tàn tích kia, Sunny gặp phải một nhân loại. Đó là người sống sót đầu tiên của Trận Chiến Đầu Lâu Đen mà cậu nhìn thấy ở sa mạc...tiếc là, người đàn ông kia đã chết.

Cơ thể ông ta nằm trên cát trắng, nhìn chằm chằm về phía bầu trời lam tàn nhẫn với ánh mắt đục ngầu. Sunny mơ hồ nhận ra ông ta là một người Vượt Bậc của Gia Tộc Song - họ chưa từng nói chuyện với nhau trong quá khứ, nhưng mà cậu nhớ đã nhìn thấy ông ta trong trận chiến chống lại bầy sinh vật được dẫn dắt bởi đám titan ở Đông Nam Cực.

Bộ giáp Ký Ức Vượt Bậc của ông ta đã tiêu tan sau khi chủ nhận nó chết đi, nên cơ thể chỉ còn được che phủ bởi một bộ đồ liền thân rách rưới. Có vài vết thương có thể nhìn thấy được, nhưng mà không có thứ gì đủ nghiêm trọng để khiến một Bậc Thầy chết đi. Không rõ ràng lắm thứ gì đã khiến ông ta mất mạng...có lẽ là có nội thương, hoặc có lẽ đơn giản là nhiệt độ này.

Thở dài, Sunny nhảy khỏi Ác Mộng, quỳ xuống, và khép mắt ông ta lại. Cậu không thể làm gì nhiều hơn vậy, nên cậu chỉ có thể bất động vài giây, rồi leo trở lại yên ngựa và tiếp tục di chuyển.

Tâm trạng của cậu trở nên u ám.

Đến cuối cùng, mặt trời đã gần biến mất hoàn toàn dưới những đồi cát khi Sunny đến được tàn tích to lớn kia. Sợ hãi bởi viễn cảnh ở lại nơi trống trải vào buổi tối, cậu vội vàng hủy đi cái Bóng của mình và leo qua thứ đá đen phong hóa. Cậu nhanh chóng tìm thấy một khe nứt hẹp trên sàn nhà phủ cát và len qua đó, rốt cuộc đến được một căn phòng dưới lòng đất.

Gần cuối đường đi hẹp kia, đá di chuyển dưới trọng lượng của cậu, và Sunny ngã xuống trong một cơn cát sát lở xuống.

Cậu ngượng nghịu tiếp đất và chuẩn bị phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm khi có gì đó lạnh lẽo chạm vào cổ cậu.

Một lưỡi kiếm thép.

Một giọng nói khô khàn vang lên từ phía trên:

"Chúng ta có gì đây..."

Sunny cẩn thận đặt ngón tay của mình lên lưỡi cắt của thanh đại đao ma thuật và chậm rãi đẩy nó khỏi da mình.

"Cô thôi đi được chứ? Tôi thật sự không muốn bị chém đầu...lần nữa..."

Có một khoảnh khắc yên lặng, rồi một tiếng thở mềm mại.

"Sunny?"

Ngước lên, cậu nhìn thấy một cảnh tượng tò mò.

Căn phòng dưới mặt đất là không quá to, và có hai người nữ xinh đẹp ẩn nấp bên trong nó. Cả hai người đều bầm dập và tàn tạ, với biểu hiện nghiêm trọng trên gương mặt hấp dẫn của hai người.

Một là Jet, còn lại là Song Seishan.

Kẻ Gặt Hồn ở gần cái lỗ mà cậu vừa rơi xuống từ, nên cô đã theo bản năng vung thanh đao của mình đến.

"Ừ, là tôi. Nói nè...tại sao hai người lại ngồi đây trong bóng tối hoàn toàn như này vậy?"

Jet rút lại vũ khí, và lùi ra một bước, rồi mệt mỏi hạ bản thân xuống sàn đá lạnh lẽo. Một tiếng hậm hực thoát khỏi môi cô.

"...Chúng tôi không chắc liệu ánh sáng sẽ hấp dẫn nguy hiểm đến."

Cô giữ im lặng một giây, rồi nói:

"Tôi thật sự mừng là cậu còn sống."

Sunny ngồi dậy, phũi cát khỏi Vải Liệm Hoàng Hôn và triệu hồi một Ký Ức phát sáng. Hai người nữ nhăn nhó, che mắt khỏi ánh sáng chói lòa.

Giờ khi cậu có thể nhìn thấy màu sắc tốt hơn, họ đánh giá tình trạng của họ là tệ hơn cậu đã nghĩ vào lúc ban đầu. Bộ giáp của Jet bị rách nghiêm trọng, và bộ váy của Seishan cũng tan nát. Thứ vải màu rượu có vẻ bị bẩn vì máu.

Cậu ho khan, cố không nhìn chằm chằm.

"Tôi cũng vậy..."

Nghe hơi quá đa cảm, nên Sunny đính chính lại:

"Ý tôi là, tôi cũng mừng vì tôi còn sống. Dù sao thì, ánh sáng sẽ không hấp dẫn đám sinh vật. Đa số chúng đang bị kéo về phía những Hạt Giống, còn những thứ mà sẽ trỗi dậy vào buổi đêm...thì...tôi đoán là với những Cổng Cấp Độ Bốn, vài thứ trong số đó cũng sẽ rời đến thế giới thức tỉnh. Đám còn lại sẽ bận rộn chiến đấu với lẫn nhau. Miễn sao chúng ta tránh khỏi ánh mắt chúng, chúng ta sẽ an toàn."

Cậu trở nên im lặng.

Quả thật, mối kinh dị thật sự của Sa Mạc Ác Mộng - những người lính thây ma mà không ngừng chiến đấu trận chiến cổ đại trong bóng tối, đêm qua đêm, như cách họ đã làm trong hàng ngàn năm - đã chưa tiến vào thế giới thức tỉnh trong Chuỗi Ác Mộng. Đó là vì đa số chúng là quá khủng khiếp và mạnh mẽ để có thể bước xuyên qua Cổng Cấp Độ Ba. Nhưng mà giờ thì...bây giờ tình hình sẽ khác.

Sunny chần chừ vài giây, nhìn chăm chú Jet và Seishan. Cả hai người đều khá thảm hại, nhưng mà ít nhất là còn sống.

Cậu triệu hồi Suối Vô Tận và nói:

"Tiện thể, tôi có nước."

Mắt họ sáng lên.

"Vậy thì đưa nó đây!"

Jet là người giật lấy bình nước trước, cử xử thiếu lịch sự ghê gớm. Ừ thì, người khát nước là như vậy...Seishan, người trễ hơn một giây, lạnh lẽo nhìn cô ta chăm chú. Dù vậy, cô vẫn bình tĩnh chờ đến lượt trong lúc Kẻ Gặt Hồn tham lam uống từ Suối Vô Tận.

Khi Jet uống xong, cô thở dài sung sướng và truyền bình nước cho co gái của Ki Song. Ít nhất thì người sau có đủ tử tế để hơi cúi mình và nói "cảm ơn" trước khi mang món Ký Ức lên đôi môi khô khan.

Sunny khó tin nhìn cảnh tượng này.

"...Chẳng phải hai người đã cố giết lẫn nhau? Tôi thề là đã thấy hai người chiến đấu. Làm sao mà hai người bây giờ ở chung chỗ này đây?"

Jet tựa ra sau và mỉm cười.

"Ừ, chúng tôi đã cố giết nhau. Con ả này thậm chí còn cố cắn tôi...a, thật sự là kinh tởm! Nhưng mà bây giờ có quan trọng gì chứ? Ở sa mạc này, không còn phe phái gì nữa. Chỉ có chúng ta, và đám Sinh Vật Ác Mộng. Nên, không còn nguyên nhân để chiến đấu nữa khi tình cờ gặp phải nhau."

Seishan nhìn cô với ánh mắt dài.

"Gọi ai là con ả hả đồ cái xác?"

Cô ta nhăn nhó, như thể buồn nôn.

'Đợi chút...Seishan đã cố uống máu Jet? Ha...chắc chắn là không quá thơm ngon, dựa trên vẻ mặt đó.'

Trong toàn bộ người trên chiến trường, cô ta lại phải đi đánh với đúng người duy nhất khắc chế Phân Loại của cô ta. So sánh với cô ta thì ngay cả vận may của Sunny cũng có vẻ tuyệt vời.

Seishan chần chừ vài giây, rồi trả lại Suối Vô Tận và nhìn Sunny với ánh mắt dài.

"Còn cậu, Sunless? Lần cuối tôi nhìn thấy cậu, Nanh Thảm Khốc đã tiến về vị trí của cậu. Làm sao cậu sống sót được?"

Sunny nhận lấy cái bình thủy tinh và mỉm cười dễ chịu.

"Ồ...thật ra, tôi giết ông ta rồi."

Hai người họ trợn to mắt nhìn cậu chằm chằm.

'Đúng rồi. Mình đã nhận được một phần thưởng cho việc giết Nanh Thảm Khốc. Còn chưa kiểm tra nữa...'

Seishan mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vào lúc đó, họ nghe thấy một âm thanh đáng sợ. Nó đến từ bên trên, từ hai bên...từ khắp nơi.

Những xác chết đang trỗi dậy để tiếp tục trận chiến vĩnh cửu của chúng.

Không lâu sau đó, âm thanh của những đòn đánh kinh khủng và gầm rú phi nhân loại từ xa thẩm thấu vào trong căn phòng thông qua cái lỗ trên nóc, và đá quanh họ rung động. Những dòng cát chảy qua những khe nứt trên những tấm đá đen.

Không ai còn tâm trạng nói chuyện sau đó cả.

Họ chỉ ngồi trong im lặng, căng thẳng, và chờ đợi...

Thời gian trôi qua.

Rồi, một âm thanh khác đến tai họ.

Một người - hay một thứ gì đó - đang bò qua khe đá hẹp kia, xuống căn phòng trong lòng đất này.